Chương 17

"Kiều Chanh." Tạ Chu thấp giọng nói: "Đừng gây sự vô cớ nữa."

Họ luôn ngọt ngào chỉ trong vài phút, rồi lại chiến tranh lạnh cả ngày.

Hôm nay cũng như vậy, sau cuộc cãi vã buổi sáng thì cả ngày hầu như không liên lạc với nhau, Kiều Chanh làm xong việc, ngồi trong xe nhìn điện thoại di động.

Cô mong chờ anh sẽ nói điều gì đó, nhưng sau khi đọc nhiều lần, thì lại chẳng có gì cả.

Không có tin nhắn xin lỗi hoặc cuộc điện thoại nào.

Giống như là cô đang gây sự vô cớ vậy.

Lần đầu tiên, Kiều Chanh nghi ngờ về mối quan hệ này và không chắc chắn về tương lai của hai người.

Ngồi một cách uể oải, cô điều chỉnh tư thế ngồi, phản chiếu sợi dây chuyền trên mắt cá chân, Phạm Vi vô tình nhìn thấy, bất ngờ thốt lên: "Chị ơi, sợi dây chuyền chị đang đeo ở chân là một kiệt tác của một nhà thiết kế người Paris, Master Yun Bar."

"Đúng rồi, nghe nói là rất khó mua được những tác phẩm của ông ấy."

"Cái này chắc là anh Tạ mua cho chị đúng không?"

Kiều Chanh lắc chân nói: "Ừ."

Về mối quan hệ giữa Kiều Chanh và Tạ Chu, cả quản lý Mã Chiêu và Phạm Vi đều biết chuyện này, Mã Chiêu đã nhiều lần ám chỉ với Kiều Chanh là tìm Tạ Chu để lấy thêm tài nguyên, nhưng cuối cùng đều bị Kiều Chanh nghiêm khắc từ chối.

Sau đó, Mã Chiêu phát hiện ra mối quan hệ của bọn họ có điều gì đó không ổn, Tạ Chu không quan tâm nhiều đến Kiều Chanh, anh ta cũng đã nhắc nhở cô nhiều lần rằng phụ nữ có thể yêu đương nhưng nhớ phải lý trí, không được đánh mất trái tim và sự trinh tiết của mình, như vậy mất nhiều hơn hơn được.

Tuy nhiên, Kiều Chanh rõ ràng không nghe, cô vẫn yêu Tạ Chu một cách vị tha.

Thấy không thể thuyết phục được, Mã Chiêu đành phải bỏ cuộc.

"Tạ tiên sinh vẫn rất quan tâm đến chị." Phạm Vi nói: "Chiếc dây chuyền này rất có giá trị."

Đồ của Tạ Chu đưa chưa bao giờ rẻ, Kiều Chanh cũng biết điều này, kỳ thật cô không hề quan tâm đến những gì anh tặng cho cô, cô chỉ muốn biết là anh thật sự có quan tâm đến cô hay không và khi nào có thể kết hôn.

"Phải không?" Kiều Chanh uể oải nói: "Hay chỉ là tùy tiện."

Phạm Vi vừa nghe như thế đã biết là có vấn đề, vừa lái xe vừa liếc nhìn Kiều Chanh: "Chị, chị và Tạ tiên sinh cãi nhau à?"

"Đừng nhắc tới anh ấy nữa." Lúc này Kiều Chanh thật sự không muốn nghe đến tên của anh, cau mày nói: "Đêm nay không đến Lam Uyển nữa, chị muốn về Giang Nguyên."

Giang Nguyên là nơi ở của Kiều Chanh, là căn nhà cô tự bỏ tiền mua, vị trí khu dân cư tốt, ngay trung tâm thành phố, môi trường cũng không tệ.

Phạm Vi mím môi: "Được."

Khi xe sắp đến gần Giang Nguyên, điện thoại di động của Kiều Chanh vang lên, ID người gọi là Tạ Chu, Kiều Chanh không nghe máy, ném điện thoại sang một bên.

Nếu Tống Hi nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ khen ngợi cho sự cứng rắn của cô.

Kiều Chanh cũng cảm thấy mình rất mạnh mẽ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô không trả lời cuộc gọi của Tạ Chu sau khi họ ở bên nhau lâu như vậy.

Nhạc chuông vang lên liên tục, cho đến khi nó dừng lại, cô mới cầm di động lên, mấy giây sau thì tin nhắn Wechat vang lên.

Tạ Chu: [Trả lời điện thoại.]

Sau đó, điện thoại lại reo.