Chương 19

Cô đưa tay đẩy Tạ Chu ra, nhưng tay đã bị anh nắm lấy, anh nhặt chiếc cà vạt bị vứt sang một bên, trói tay cô lại.

Sau đó, anh cầm tay cô đưa lên cao hơn đỉnh đầu, tùy ý làm loạn.

Có lẽ anh đang rất tức giận, không quan tâm đến là đang ở trong xe.

Kiều Chanh tranh thủ thời gian thở dốc nhắc nhở anh đang ở trong xe, là nơi công cộng, xung quanh vẫn có người đang theo dõi.

Anh lại nói: "Em là đang sợ cái gì?"

Sau đó, anh nắm lấy cằm cô, hôn cô một lần nữa.

Bình thường nụ hôn của anh không hề dịu dàng, nhưng lần này lại càng mãnh liệt hơn, Kiều Chanh nghi ngờ nếu cô có thể ăn được thì anh đã nuốt chửng cô vào bụng mình.

Anh cắn quá mạnh... quá mạnh.

Trong xe vang lên tiếng rêи ɾỉ, cô rùng mình cầu xin tha thứ: "A Chu, đừng."

Tạ Chu bị hành động của Kiều Chanh làm anh tức giận muốn nổ tung, anh đưa tay cởi cúc áo của cô, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào chỗ đó: "Miên Miên, đây là lần đầu tiên cũng như là lần cuối cùng, lần sau nếu em mà có làm thế nữa thì…"

Đầu ngón tay anh khẽ cong, để lại dấu vết trên cổ cô: "Anh sẽ làm em khóc lâu hơn nữa."

Kiều Chanh không biết đã qua bao lâu, cô chỉ biết là lần này cô đã khóc rất nhiều, cho đến khi Tạ Chu dừng lại, cô vẫn còn nức nở, hàng mi cong xinh đẹp lấm tấm nước mắt, đôi mắt phiếm hồng, khàn giọng gọi tên anh: "A Chu."

Cô rúc vào trong ngực anh, Tạ Chu lấy khăn giấy lau nước mắt trên khóe mắt cô: "Anh còn chưa làm gì mà em đã thành bộ dạng như vậy rồi."

Cái gì mà chưa làm được gì, chỉ có thể nói là những việc quan trọng vẫn chưa làm được thôi, còn những việc cần làm khác đều đã làm xong rồi.

Cô liếc nhìn chiếc áo sơ mi nhăn nheo trên người anh, thở ra một hơi: "Anh có muốn thay không?"

"Có." Tạ Chu gọi tài xế, tài xế lấy một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng từ trong cốp xe đưa cho anh.

Tạ Chu cởϊ qυầи áo trước mặt Kiều Chanh, thay quần áo sạch sẽ, không lâu sau, tài xế lại đi tới, trên tay xách theo mấy cái túi.

Tạ Chu nhẹ nhàng nâng cằm, ra hiệu cho Kiều Chanh nhặt lên: "Nhìn xem em có thích không?"

Kiều Chanh nhận lấy, hỏi: "Cái gì vậy?"

Cô lấy một cái trong đó ra nhìn, đó là đồ trang sức.

Điều hào phóng nhất ở Tạ Chu là chỉ cần là đồ cô thích, thì cho dù có đắt tiền như thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ không ngần ngại mua cho cô.

Cô thản nhiên nhìn sang một cái khác, bên trong là quần áo, thẻ tag là hàng cao cấp, còn có cả giày nữa.

Tạ Chu nói: "Ngày mốt có bữa cơm gia đình, em đi cùng anh nha."

Đây là lần đầu tiên anh đưa cô về nhà, ý định bỏ nhà đi trước đó ngay lập tức biến mất, cô cười cong mày nói: "Được."

Sau đó cô nói thêm: "Trước đây là em sai, sau này em sẽ không bao giờ tùy tiện tức giận nữa."

Tạ Chu nắm lấy cằm cô hôn lên môi: "Lần sau nếu em không nghe điện thoại, anh sẽ cân nhắc việc đổi bạn gái."

Kiều Chanh nghe được lời đe dọa của anh, vòng tay ôm lấy eo anh, tiếp tục xin lỗi: "Sẽ không có lần sau đâu."