Chương 28

Đây là lần đầu tiên hai người xảy ra chuyện mà Kiều Chanh không phải là người nhận lỗi, cô cũng không cố gắng dỗ dành anh, nếu Tống Hi biết chuyện, chắc chắn cô ấy sẽ vỗ tay khen ngợi sự dũng cảm của cô.

Kiều Chanh tưởng rằng cô chỉ có thể kiên trì nhiều nhất là một ngày, nhưng không ngờ cô vẫn có thể kiên trì đến ngày thứ hai và thứ ba.

Trong ba ngày nay, cô đã không liên lạc với Tạ Chu, đây là một bước tiến lớn đối với cô.

Ngày thứ tư, cả nhóm từ thành phố B trở về Bắc Kinh. Trên đường về, Mã Chiêu không ngừng khen ngợi cô: "Đạo diễn nói em diễn rất tốt, sau này cũng rất mong được hợp tác với em."

"Kiều Kiều, nếu em làm việc chăm chỉ hơn, thành công nhất định sẽ thuộc về em."

"Nhân tiện, anh còn muốn nhắc nhở em một chuyện, em vẫn còn đang bị trói buộc CP với người khác, cho nên em không được để lộ chuyện tình cảm của em ra ngoài được." Mã Chiêu ho nhẹ: "Em hiểu ý tôi chứ?"

Nhắc đến Tạ Chu, nụ cười trên mặt Kiều Chanh dần dần nhạt đi, cô bất lực nói: "Vâng ạ, anh Chiêu, anh đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Mã Chiêu nói xong, thấy Kiều Chanh còn mơ màng, bèn nhắc nhở cô: "Đã là mối quan hệ không thể bại lộ thì chị em họ hàng hay không cũng không quang trọng."

Phạm Vi cảm thấy lời này có gì đó không đúng, bèn hỏi: "Anh Chiêu, không phải lần trước anh nói yêu cầu chị Kiều Chanh phải bảo vệ tốt bản thân hay sao? Anh cũng nói không phải lúc nào cũng nhảy vào mà hãy để ý lời nói, hành động của đối phương sao? Anh nói rằng nếu anh ấy thực sự yêu thì chắc chắn sẽ quan tâm đến đối phương, bạn bè của anh ấy chắc chắn cũng sẽ biết về đối phương…"

Tại sao bây giờ lại không còn quan trọng nữa.

Mã Chiêu: "..."

Những lúc khác Kiều Chanh đều rất tỉnh táo, ngoại trừ lúc đối mặt với Tạ Chu: "Anh ấy đã nói gì với anh sao?"

Mã Chiêu biết mình không giấu được nên không giấu nữa, ho nhẹ một tiếng nói: "Là trợ lý của Tạ tiên sinh đã gọi điện sau đó kể lại chuyện này cho tôi. Anh ta nói là Tạ tiên sinh rất lo lắng vì không thể liên lạc được với em."

"Lo lắng thì sao lại không nhắn tin cho em?" Kiều Chanh không hề cảm thấy Tạ Chu đang lo lắng cho mình, ngược lại cô cảm thấy anh không hề quan tâm đến cô thì đúng hơn.

Trên thực tế, lo lắng chỉ là cái cớ mà Mã Chiêu tự bịa ra, vốn dĩ nguyên câu nói của Trương Tấn là: "Tạ tiên sinh nhờ chuyển lời cho cô là không cần phải dở tính khí đó ra với anh, mọi người đều là người trưởng thành, làm việc phải biết giữ chừng mực, anh chờ câu trả lời của cô ở điện thoại."

Mã Chiêu lo lắng Kiều Chanh không vui nên cẩn thận nói.

“Có lẽ Tạ tiên sinh không có thời gian." Mã Chiêu nói: "Đợi xuống máy bay, em có thể chủ động gọi điện thoại cho Tạ tiên sinh."

"Chuyện này nói sau đi." Kiều Chanh tức giận nói.

Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà gọi điện thoại cho anh, cô tự hỏi tại sao mình lại không nhịn được.

Có lẽ là do gió ở phía Bắc Bắc Kinh quá nóng, hoặc có thể do không khí ở đây tràn ngập hơi thở trong lành của anh, khiến cô bất giác nghĩ đến anh.

Hoặc có lẽ cô đã quá thích anh rồi.

Cuộc gọi đã được kết nối, giọng nói trong trẻo của Tạ Chu vang lên từ đầu bên kia: "Em về rồi à?"

"Ừ." Kiều Chanh bình tĩnh đáp: "Anh đang tìm em sao?"

"Anh có mua cho em một món quà, để ở Lam Uyển, khi nào thì em tới xem?" Đây là phương thức mà Tạ Chu thường mang ra để dỗ cô, thậm chí anh còn chả tự mình lựa chọn.

"Gần đây em rất bận, chuyện này để sau hẵng nói tiếp nhé." Kiều Chanh từ chối.