Chương 7

Kiều Chanh cuộn mình trong chăn, hơi nóng trong người vẫn còn, nhưng trái tim dần dần lạnh đi, đã bao lâu rồi anh không ngủ với cô?

Hai tháng?

Ba tháng?

Nửa năm?

Cô cũng không nhớ rõ nữa, chắc đã lâu lắm rồi.

Đêm nay Kiều Chanh ngủ không đến nỗi tệ, cô không gặp ác mộng trước đây, trời vừa sáng, cô vô thức giơ tay lên chạm vào khu vực bên cạnh, lạnh lẽo, hình như tối qua anh không trở lại phòng ngủ.

Kiều Chanh mở chăn, chân trần đi đến thư phòng, cẩn thận mở cửa nhìn vào trong, ghế trống không, trên sô pha cũng không có ai.

Cô đóng cửa lại, quay người đi xuống lầu.

Người hầu đi tới nói: "Kiều tiểu thư."

"Tiên sinh đâu?" Kiều Chanh vịn tay vịn cầu thang hỏi.

"Thưa cô, sáng sớm tiên sinh có cuộc họp và đã sớm rời đi rồi." Người hầu nói: "Tôi đã chuẩn bị bữa sáng rồi, cô có muốn ăn ngay bây giờ không?"

Kiều Chanh còn đang mong được ăn sáng cùng Tạ Chu, không ngờ anh đã đi rồi, tâm trạng cô trở nên nặng nề, chân lạnh buốt, cô nhìn xuống mới phát hiện mình vội vàng đi tìm anh mà quên mang dép, co ngón chân lại, nhẹ nhàng nói: "Tôi không đói, mấy người ăn đi."

Nói xong cô quay người lại lên lầu, mười phút sau cô mặc quần áo chỉnh tề đi xuống, vì để che những vết đỏ trên cổ nên cô đành phải mặc áo cổ lọ và áo len dài tay, giống như trang phục mùa đông.

Người hầu không ngạc nhiên cũng không hỏi gì, cúi đầu nói: "Xe đã đợi ở ngoài rồi."

Kiều Chanh gật đầu rồi đi ra ngoài.

Rời khỏi Lam Uyển chưa được bao lâu thì Phạm Vi gọi điện thoại đến: "Chị, tổ chương trình vừa thông báo tạm thời xảy ra chuyện đột xuất, buổi ghi hình hôm nay tạm dừng."

Kiều Chanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó bảo tài xế đưa cô đến chỗ Tống Hi, tình cờ hôm nay Tống Hi cũng không bận việc gì nên hai người cùng nhau ăn trưa.

Ăn trưa xong, Kiều Chanh vẫn không ngừng chờ đợi, Tống Hi hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

"Ừ, tớ phải đến bệnh viện gặp ba." Kiều Chanh cầm cốc nước nói.

"Tình trạng của chú thế nào rồi?"

"Cũng khá ổn định rồi."

"Thế thì tốt."

Sau đó khi ngồi trò chuyện với nhau, Kiều Chanh luôn mất tập trung, đợi đến năm giờ chiều đã không thể ngồi yên được nữa, đành phải gửi tin nhắn cho Tạ Chu.

Kiều Kiều: [Khi nào thì anh xong việc?]

Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, đến trời tối mà vẫn chưa nhận được hồi âm, Kiều Chanh gọi điện cho Tạ Chu nhưng anh không bắt máy.

Ngón tay cầm điện thoại càng siết chặt, tim cô hơi chùng xuống, sắc mặt càng ngày càng xấu, cô tạm biệt Tống Hi rồi lên xe rời đi.

Phạm Vi tới đón cô: "Chị à, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"

Kiều Chanh hạ kính cửa sổ xuống để cho gió nóng thổi vào người, tóc bay theo gió, cô mệt mỏi chống tay bên khung cửa sổ, sau đó chống cằm nhìn ra ngoài dòng xe.

Bên đường có một đôi ông bà cụ đang chậm rãi đi lại, ông lão đang đỡ bà lão, thỉnh thoảng dừng lại lau mồ hôi trên trán bà.

Ánh sáng kéo dài bóng dáng của họ, ngay cả hình bóng chiếu xuống đất cũng lộ ra sự thân mật. Đây chính là cảnh mà Kiều Chanh mong muốn, hai người cùng nâng đỡ nhau từ tuổi thiếu niên đến đầu bạc.

Khóe môi cô hơi nhếch lên, cô nhìn chằm chằm hồi lâu, cho đến khi khuất tầm mắt mới quay đầu lại, trong đôi mắt hạnh nhân hiện lên vẻ ghen tị.

Nếu cô và Tạ Chu có thể như thế thì thật tốt.

Nhưng có vẻ là khá khó khăn.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn vẫn thấy trống rỗng, anh không trả lời, cũng không bảo trợ lý gọi lại cho mình.

Nỗi buồn sầu như gió ùa vào hơi thở của cô, sau đó lan ra khắp cơ thể, nụ cười trên môi cũng nhạt dần, cô cảm thấy mùa hè tháng chín này thật lạnh lẽo.