Chương 6

Một tuần sau khi trở về từ Quốc khánh Tư Hằng sầu muốn thúi ruột luôn, cậu xấu hổ đối mặt với bạn cùng phòng chế nhạo, mười hai giờ rưỡi khuya gửi tin nhắn cho Mẫn Nguyệt Văn.

Giờ đây, tại thành phố này, cậu dần thiết lập mối quan hệ sâu sắc hơn cùng Mẫn Nguyệt Văn. Tư Hằng tỉnh lại, dường như cậu đã quen khi xảy ra chuyện thì tìm Mẫn Nguyệt Văn trước, bởi vì Mẫn Nguyệt Văn chắc chắn sẽ đưa ra một giải pháp hoàn hảo.

Lúc ấy, Mẫn Nguyệt Văn vẫn đang đuổi bản thảo cho một tạp chí xã, tin nhắn hiện trên màn hình di động không khỏi khiến hô hấp hắn cứng lại.

Hằng bảo: Hôm nay tớ được một người tỏ tình.

Một giây sau, trái tim hắn lại an ổn đáp đất.

Hằng bảo: Thế nhưng tớ rất ngu xuẩn... Tớ nói với cậu...

Chắc do ngoại hình xinh đẹp, hoặc có thể là tương phản manh giữa vẻ ngoài quá mức lãnh đạm và sau quen biết tính cách vô cùng đáng yêu, nói chung—— Tư Hằng không có duyên với người khác phái. Mà kết quả này khó mà chối bỏ lý do, Tư Hằng ầm thầm phiền não qua vô số lần, dần rút ra một suy đoán.

Khi ấy cũng có tâm hư vinh, cậu thừa nhận, đối với nam nữ mà nói, được người khác phái khẳng định cũng là một loại mị lực. Điều khiến Tư Hằng khó hiểu là nữ sinh bạn bè đều coi cậu như em trai nhỏ.

"Hoàn toàn chẳng cách nào coi cậu thành người yêu được."

"Rất giống em trai."

"Là một đứa trẻ."

Những lời nhận xét tương tự Tư Hằng tùy tiện có thể nhớ lại, như thể lôi ra một ngăn kéo trong tủ ký ức vậy.

Sau này coi nhẹ nhân sinh, quyết định chặt đứt duyên hồng trần, hai tháng sau khai giảng đại học Tư Hằng nhận được lời tỏ tình từ một cô gái cùng cấp ở Học viện Ngoại ngữ.

Rõ ràng nội tâm mừng muốn chết, lại bởi vì hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó với loại tình huống này, Tư Hằng chỉ "Ừm" một tiếng, rời đi cùng bạn cùng phòng.

Cậu quá hồi hộp, căn bản đâu nghe được bạn cùng phòng dở khóc dở cười ám chỉ nhắc nhở. Trên thực tế lỗ tai cậu như bị nung đỏ, không thở được, tim đập bịch bịch bịch không được việc vang lên.

Thẳng đến khi trở về kí túc xá, cậu mới nhận ra mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì. Đối mặt với sự trêu chọc của bạn cùng phòng, cậu càng thêm xấu hổ, mặc dù đám bạn cùng phòng đã rất ngạc nhiên rằng "Tư Hằng đối mặt với nữ sinh thật cao lãnh".

Nhưng đó rõ ràng đâu phải nguyên nhân chính.

Giọng cậu có vẻ đáng thương cực, nhưng Mẫn Nguyệt Văn không kìm được ý cười, cười cậu quá đáng yêu, cũng cười mình thiếu một đối thủ cạnh tranh.

Mẫn Nguyệt Văn hỏi, "Vậy sau này cậu làm sao bây giờ?"

Tư Hằng nói, "Tớ định mai đi xin lỗi. Vừa rồi tớ thật không lễ phép, nhưng tớ không quen biết cô ấy, đột nhiên được người ta tỏ tình tớ thật ngượng ngùng. Thật ngượng ngùng ý."

"Cậu trì độn như vậy còn biết ngượng ngùng, thực sự hiếm thấy. Lần đầu biết da mặt cậu có thể đo được." Giọng điệu Mẫn Nguyệt Văn lành lạnh.

Tư Hằng sửng sốt, cả giận, "Cậu miệng độc như thế! Cậu... Cậu... Cậu là tiểu nhân."

Cậu mắng chửi người thật không đến nơi đến chốn, y như học sinh tiểu học cãi nhau vậy á, hắn nghe được nở nụ cười, hắn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nghẹn đỏ bừng vừa không thể tin được vừa căm phẫn tươi sáng của Tư Hằng.

Trong ống nghe truyền đến âm thanh báo bận.

Mắt Mẫn Nguyệt Văn tối sầm, vẻ tươi cười đột nhiên biến mất. Dù sao hắn cũng luôn nhận ra có không ít người thích Tư Hằng, gia thế của cậu, tính cách, ngoại hình đều phải nói là tốt nhất. Vòng tròn đại học mở rộng, càng nhiều người phát hiện vẻ đẹp của Tư Hằng.

Ban đầu Mẫn Nguyệt Văn còn chưa đủ xác định, hắn lúc trước không phân biệt được nguyên nhân dẫn đến tâm tình phức tạp của mình đối với cậu, thẳng đến khi việc này xảy ra, tính chiếm hữu đối với cậu và sự khó chịu với cô gái kia thì càng rõ ràng hơn.

Mẫn Nguyệt Văn bật máy tính, bắt đầu tìm kiếm《 Giáo trình yêu đương—— bản thông dụng cả nam lẫn nữ 》.

Hắn dự định bày một kế hoạch.

Là một sinh viên khối khoa học tự nhiên, hắn tin rằng điều này có thể xác định rõ hơn mình đang bị vây khốn ở giai đoạn nào, nếu muốn làm thì phải làm thế nào mình mới càng tiến xa hơn. Mẫn Nguyệt Văn gõ xuống "Quan hệ—— bị vây khốn trong vòng bạn bè" trong word.

Ở mục "Có duy trì thanh trạng thái nước ấm nấu ếch không", hắn sửa đổi kế hoạch và điền vào "Không".

Ở bước kế tiếp trong kế hoạch thì hắn dừng lại. Giá trị của toàn kế hoạch đột nhiên giống như chuyện tiếu lâm.

Tình yêu đòi hỏi tâm tư, nhưng không phải con số chính xác.

Hắn giả vờ trước mặt gia đình, bạn học, giáo viên đã lâu rồi. Mẫn Nguyệt Văn hi vọng trước mặt Tư Hằng mình đủ thẳng thắn thành khẩn.

"Nếu không vui thì nói ra."

Tư Hằng đã nói như vậy.

Hắn xóa bỏ tất cả bảng biểu, khung hộp thoại bật ra và chọn "Don't Save", giao diện biến mất, để lộ hình nền máy tính là tấm ảnh chụp tốt nghiệp trung học và vài ô biểu tượng. Trong ảnh hắn và Tư Hằng được sắp xếp một trái một phải, như cách cả thiên hà.

Mẫn Nguyệt Văn sau này chỉ muốn nghĩ, tôi hi vọng tôi với cậu ấy nước chảy thành sông.

Đầu này Tư Hằng cúp điện thoại, Lâm Hải giường trên hỏi, "Cậu đang gọi cho Mẫn Nguyệt Văn hả?"

Tư Hằng nghi hoặc, "Sao các cậu biết?"

"Ngày cậu uống say hắn đưa cậu về, rồi thêm phương thức liên lạc của bọn tớ." Vương Nhất Minh giường đối diện bổ sung.

"Mẫn Nguyệt Văn còn bảo không biết cách kết bạn... Cái gì đó..." Tư Hằng vùi cả người vào chăn, giọng nói có chút rầu rĩ.

"Nhưng Tư Hằng này." Vương Nhất Minh hiếm khi nghiêm túc, "Tớ cảm thấy động cơ của hắn không thuần."

Tư Hằng miễn cưỡng bảo, "Không thuần cái gì?"

"Ánh mắt hắn nhìn cậu thật kỳ quái." Hạ Lợi thò đầu ra khỏi màn giường, cùng Vương Nhất Minh, Lâm Hải trăm miệng một lời, quả thực ăn ý đạt điểm tối đa.

Cậu chả thèm để ý chút nào, "Cậu ấy ít bạn, chỉ có mình tớ, mới luôn đặc biệt coi trọng tớ."

Sau khi chính sách về hôn nhân đồng tính được ban hành, đồng tính và dị tính luyến đều trở thành chuyện rất bình thường, rada của mọi người hình như đều mẫn cảm không ít.

Tư Hằng hoàn toàn không coi là gì, mặc dù thỉnh thoảng cũng cảm thấy Mẫn Nguyệt Văn ở trước mặt cậu—— Tư Hằng nhớ lại đánh giá của các bạn học cấp ba khác—— giống như thực sự ôn nhu không ít. Nhưng Tư Hằng đâu dám tự kỷ, ai tốt với mình đều là tình yêu à, thế tình bạn chẳng phải chỉ là vật trang trí sao?

Tư Hằng càng nghĩ càng thấy đúng, cậu hoàn toàn có đủ lý do thuyết phục bản thân.

Qua mười lăm phút nữa, cậu chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

- --