Chương 9

Mẫn Nguyệt Văn biết cuối tuần trước mình đã tỏ tình quá sớm, ngày đó dường như không chọn đúng thời cơ, Tư Hằng hơi chống lại một vài lời mời của hắn, thậm chí game cũng chẳng lên nữa.

Mọi tiến bộ trong mấy tháng qua hết thảy cứ như ảo giác của Mẫn Nguyệt Văn vậy.

Hắn bình tĩnh lại, biết mình quá mức nóng vội, e sợ từ nay về sau bị tống vào lãnh cung, mới làm ra đủ loại hành vi mất lý trí, thế nhưng đã muộn.

Hiện tại đã làm rõ ràng như này, hắn không nhịn được yêu thương mà nghĩ đến Tư Hằng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ*, vừa cười bản thân gặp phải cậu thì chẳng còn một tấc vuông, trực tiếp cùng nhau đối thoại ấu trĩ, còn kém đội chiếc mũ nhỏ màu vàng thể hiện mình là cậu nhóc học mẫu giáo đang vui tươi hớn hở ấy, lập tức hắn lại trở nên vô cùng lo lắng.

*Gốc là [ 振振有词 ] Chấn chấn hữu từ

Câu cuối của Tư Hằng là hi vọng Mẫn Nguyệt Văn và mình sẽ ngừng liên lạc trong khoảng thời gian này, cho nhau chút không gian thời gian.

Sau đó chả còn tin tức gì nữa.

Đây là loại từ chối biến tướng.

Mẫn Nguyệt Văn ảo não vì sự ngu ngốc không hề che giấu của mình, bây giờ hắn là du khách dậm chân tại chỗ, thậm chí còn ngu xuẩn vẽ mối quan hệ giữa mình và Tư Hằng thành một vòng tròn, điểm bắt đầu cũng là điểm kết thúc, ngay cả tình bạn cũng bị chính hắn bắn chết.

Chắc vì tâm trạng quá mức lo lắng, bạn cùng phòng đều phát hiện manh mối.

So với Mẫn Nguyệt Văn lãnh cảm từ trước tới nay, nhưng lần đầu động tâm, muốn tiếp xúc cũng chẳng tìm được cách, toàn bộ đều dựa vào sự chân thành mà làm lộn xộn* lên, Tống Trường Như thì như cá gặp nước.

*Gốc [ 乱七八糟 ] loạn thất bát tao

Thỉnh thoảng Tư Hằng sẽ tới tìm Mẫn Nguyệt Văn, số lần không nhiều lắm, chỉ ghé qua ba lượt. Tống Trường Như từng hiểu lầm, nhưng hắn ta mắt tinh, ngó thấy bầu không khí có chừng mực, đã từng nói giỡn hỏi Mẫn Nguyệt Văn "Có thể theo đuổi Tư Hằng không?"

Mẫn Nguyệt Văn nghe câu này liền lạnh lùng liếc hắn, "Cậu thử xem." Ánh mắt hắn hung ác tàn nhẫn, Tống Trường Như nghe vậy thì ngậm miệng luôn.

Mặc dù thế, hai người họ vẫn là loại người rất giống nhau, bản chất đều lãnh đạm như nhau, như thể luôn giữ khoảng cách với thế giới, khác biệt chính là Tống Trường Như khoác thêm lớp ngụy trang dạo chơi nhân gian, hành tẩu bụi hoa, mà Mẫn Nguyệt Văn sau gặp phải Tư Hằng thì không che giấu nữa.

Có lẽ xuất phát sự tỉnh táo luyến tiếc đồng loại, bọn họ khó bộc lộ tình cảm. Mẫn Nguyệt Văn trực tiếp hạ mình để lấy kinh nghiệm.

Vào những đêm mùa thu thấy được ánh sao, gió thổi qua khu rừng, Mẫn Nguyệt Văn nhả vòng khói, phiền muộn khó nén, "Cậu ấy không muốn gặp tôi."

Tống Trường Như ngồi trên chiếc ghế đan họ mua cùng nhau, "Cậu ấy không muốn gặp cậu, vậy cậu sẽ không theo à?"

"Cậu muốn người ta ở bên cậu, mà chưa thấy cậu có hành động gì." Hắn ta cười nhạo.

"Lời mời của tôi đều bị từ chối... Tặng quà cũng bị trả về..." Tầm mắt Mẫn Nguyệt Văn dừng ở nơi xa, không tiêu cự.

Tống Trường Như nói trúng tim đen*, "Núi không tới tìm cậu thì cậu sẽ không đi tìm núi sao? Không bằng lòng tán gẫu thì phải đến trường cậu ấy chứ, tình huống hiện tại đã rất giằng co rồi, cậu làm hay không đều như thế thôi. Tìm bạn cùng lớp hỏi thăm giờ tan học, nên cọ khóa thì cọ khóa, nên đi thư viện thì đi thư viện, kèm bổ túc, nên làm phải làm, nếu không có cảm giác thì chính là không có cảm giác, cậu còn miễn cưỡng hơn được nữa hử?"

*Gốc là [ 一针见血 ] nhất châm kiến huyết

"Sắp xếp tâm tình. Công ty nhỏ chúng ta hợp tác vẫn nhờ cậu làm tượng phật lớn đó."

Tống Trường Như vỗ vai hắn.

Mẫn Nguyệt Văn né tránh, "Cậu ít trêu hoa ghẹo nguyệt thôi, nhiều tinh lực vậy chả lẽ không sợ thận hư?"

Tống Trường Như giơ ngón giữa, "Ba con ra ngoài hẹn hò đây." Hắn ta quay về phòng lấy áo khoác còn bồi thêm một câu, "Mời đưa ra, không bằng đưa ra ngay trước mặt." Sau đó đi ra ngoài.

Quả thật Mẫn Nguyệt Văn căm hận thái độ thận trọng của mình, kiểu lo lắng hãi hùng giẫm trên lớp băng mỏng sẽ chỉ khiến Tư Hằng cách hắn ngày càng xa thôi, lý do phiền muộn này của hắn thật sự quá buồn cười.

Cuối cùng hắn cũng đứng dưới lầu ký túc xá của Tư Hằng, may thay hắn đã hỏi lịch học từ trước.

"Tư Hằng."

Khi những lời này được nói ra, Tư Hằng cứng đờ, nghiêng đầu bắt gặp Mẫn Nguyệt Văn tiều tụy hơn so với trước kia, hắn nâng cao bánh ngọt dâu tây trên tay, vừa móc một đống đồ ăn vặt từ túi, "Chúng ta ngay mặt nói chuyện, nhé?"

Tư Hằng thấy hắn từng bước tiến dần về phía trước, không khỏi lùi về sau, thoáng nhìn vẻ mặt càng thêm ảm đạm của Mẫn Nguyệt Văn, mím môi im lặng.

Mẫn Nguyệt Văn nói thêm, "Tôi chỉ không muốn bị kết án tử quá sớm, khiến hai người chúng ta không thể làm bạn nữa. Tôi mang bánh dâu tay cho cậu này."

Tư Hằng bước đến cạnh hắn, "Được rồi... Tớ đang nhìn trên mặt mũi của bánh dâu tây đó."

Mẫn Nguyệt Văn nghe được câu trả lời, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, khó được nói mấy lời dí dỏm, "Vậy tôi thật sự phải cảm ơn tất cả chiếc bánh dâu tây trên thế giới này."

Rừng cây nhỏ không có ai, chỉ có bọn họ.

Mẫn Nguyệt Văn chẳng trực tiếp tiến vào chủ đề mà chỉ hàn huyên trò chuyện về các bài tập gần đây. Độ đáp lại của Tư Hằng không cao, trầm mặc hơn trước rất nhiều.

Mẫn Nguyệt Văn hít sâu, mới dám nói ra mấy câu đã luyện tập vô số lần. Hắn như vậy thực sự chẳng giống dáng vẻ tỉnh táo thường ngày.

"Tôi hình như chưa từng kể cho cậu nghe về tuổi thơ của mình." Mẫn Nguyệt Văn nhìn Tư Hằng đang cúi đầu, miếng bánh dâu tây trên cái dĩa nọ đã bị lật qua lật lại, chỉ là chưa được đưa vào miệng Tư Hằng, "Ba tôi là Mẫn Khiêm." Dù Tư Hằng chẳng mấy khi quan tâm đến các tin tức liên quan đến thương nghiệp, nhưng cái tên này vẫn khiến cậu ngạc nhiên, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, án oan tài chính khiến ông suýt phải đối mặt với tai ương ngục tù, sau đó một tay Mẫn Khiêm thành lập đế quốc thương nghiệp, càng chưa kể đến nhiều năm ông tận sức vào sự nghiệp từ thiện, gần như được gọi là nhân vật truyền kỳ ở thành phố S.

"Mẹ tôi là vợ đời thứ hai của ông ấy, kỳ thực ngay từ đầu tôi vô cùng hâm mộ cậu... Có lẽ vì tôi và cậu không giống nhau đi, bởi vậy tôi cũng rất hướng về cuộc sống của cậu, vui vẻ, hạnh phúc, hơn nữa đều là từ trong ra ngoài." Mẫn Nguyệt Văn hơi cân nhắc, sắp xếp từ ngữ, ủy thác tất cả mọi thứ, bao gồm cả linh hồn hắn, "Lần đầu tôi biết cậu là do khi ấy cậu va phải tôi ở hành lang, cậu còn nhờ bạn cùng lớp của tôi đưa cho tôi một ít quà."

Chuyện này vừa nói ra, từ góc trí nhớ bên trong Tư Hằng mới nhảy ra một chút ấn tượng mơ hồ. Cậu không chen lời.

"Trước đây tôi thích ngắm cậu chơi bóng rổ bên bệ cửa sổ..."

"Về sau làm bạn bàn trước..."

"Ban đầu tôi chỉ muốn kết bạn cùng cậu thôi... Kỳ thực tôi định chậm một chút, nhưng ngày đó, bầu không khí ngày đó thật quá tốt."

Mẫn Nguyệt Văn chăm chú nhìn cậu, "Tôi thực sự cũng không biết nói ra sẽ thế nào, nhưng vô cùng muốn nói, trong đầu toàn chọn tỏ tình đi, tỏ tình đi."

"Sau lại biến thành vẻ lúng túng như hiện giờ... tôi lại nghĩ mình nói quá sớm rồi sao, có lẽ sẽ đợi được một thời điểm thích hợp hơn, kết quả sẽ khác nhau..."

"Thế nhưng chẳng có thuốc hối hận... Tôi hết sức thản nhiên, còn hơn bị cậu chán ghét, tôi nghĩ nếu như cậu muốn, tôi sẽ cách cậu xa một chút, sẽ không tiếp tục quấy rầy cậu nữa."

Mẫn Nguyệt Văn không thể phủ nhận, nói đến câu cuối cùng tim hắn đều đang run rẩy, cắn chặt răng mới cản được cơn đau này, hắn không biết đau ở đâu, ngực đang không ngừng co rút, chấn động, nhắc nhở hắn mình phải mất đi cái gì, buông tha cái gì.

Hắn đang đánh cược, cược Tư Hằng nhẹ dạ, cược cậu ấy sẽ không đáp ứng.

Nhưng bảo hắn phải buông tay, hắn không làm được, nguyên tắc đạo đức lời hứa đáng giá nghìn vàng*, hắn đang trên đường theo đuổi tình yêu, bị vứt bỏ cũng chẳng sao.

*Gốc [ 一诺千金 ] nhất nặc thiên kim

Tư Hằng ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, "Cậu giao quyền chủ động cho tớ."

Mẫn Nguyệt Văn không hề phủ nhận, "Đúng."

Tư Hằng thật lâu chẳng lên tiếng, tiếp theo dùng nĩa chọc nát bánh dâu tây cho hả giận, "Cậu biết lòng tớ mềm... Cậu thật quá đáng!"

Mẫn Nguyệt Văn muốn lên nắm lấy tay cậu.

Tư Hằng tránh ra, cậu tức giận đến phát run, "Truyện cổ tích đều có phép thuật thần kỳ làm mất đi cảm giác, nếu có tớ nhất định sẽ niệm chú cho cậu."

Mẫn Nguyệt Văn nhìn cậu, "Tư Hằng, từ lúc tôi thích cậu, quyền chủ động của tôi mãi mãi giao cho cậu."

Tư Hằng hơi tủi thân, "Tình cảm phức tạp quá."

Cậu dường như chẳng hiểu nổi Mẫn Nguyệt Văn sẽ vì cậu trả lời mà nhanh chóng vui vẻ cả ngày, vì cậu tình cờ chủ động đối thoại mà hưng phấn cả ngày, cảm xúc của Mẫn Nguyệt Văn bị chi phối rõ ràng như vậy.

Nhưng Tư Hằng——

Tư Hằng thật hoang mang.

"Chúng ta thử một lần, được không?"

Mẫn Nguyệt Văn ngồi xổm trước mặt cậu, "Nếu cậu không thích, không quen với quan hệ của chúng ta thì cậu bảo kết thúc, nhé?"

"Có lẽ, Tư Hằng, có lẽ cậu cũng có chút cảm giác với tôi."

"Chúng ta thử xem."

Mẫn Nguyệt Văn nói một câu lại đến gần một bước, hắn ôm Tư Hằng vào lòng, để cậu ngồi lên chân mình. Tư Hằng rũ lông mi, khẽ run nghênh đón cái chạm nhẹ nơi khóe môi, liếʍ hôn lòng môi, và bốn cách môi thân mật, được xưng là vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Mẫn Nguyệt Văn tựa đầu vào cổ cậu, phun luồng hơi nóng khiến Tư Hằng càng run rẩy hơn. Lông mi cậu đọng lại vài giọt nước mắt, mới phản ứng được chuyện gì vừa xảy ra.

Hai tay cậu chống lên vai Mẫn Nguyệt Văn, không nói ra được nguyên nhân mình rơi nước mắt, "Cậu bây giờ là lốp dự phòng, cậu ép tớ, tớ mới không cho cậu chuyển thành chính thức đâu."

"Cậu còn đùa giỡn lưu manh..."

Mẫn Nguyệt Văn ngăn chặn toàn bộ câu nói tiếp theo, Tư Hằng thở dốc, Mẫn Nguyệt Văn áp vào trán cậu, "Sẽ ghét sao?"

Toàn thân Tư Hằng nhanh chóng bốc lên, cậu nhảy dựng kéo lấy túi đồ ăn vặt bên cạnh, nện vào mặt Mẫn Nguyệt Văn, "Cậu bị điên à!"

Sau đó lưu lại bóng lưng hốt hoảng chạy thục mạng.

- --

YAN: Chương sau đổi xưng hô cho ngọt ngào nè. Hai bạn cùng tuổi nhưng mình sẽ cho bạn công xưng em nha, dễ cưng gì đâu tưởng tượng cái xưng hô thôi là thấy 'đã' rồi.

- --