Chương 12: Bạn gái

Nhan Hoan nghiêng đầu né tránh Tiêu Trạch.

Tiêu Trạch khựng lại, ngập ngừng một chút rồi mới xoay người, tự nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nói: “So với kiếm đạo, tôi phát hiện cô thích hợp luyện tản đả [1] hơn.”

[1] Tản đả: hay còn gọi là “tản thủ”, gồm có hai người đánh tay không với nhau. Chi tiết thêm google: [散打]

Rặng mây đỏ nhuộm khắp chân trời, ôm trọn cả kiếm đạo quán vào trong nó, gió hoàng hôn khẽ cọ vào lòng người.

Trong Aston Martin, Nhan Hoan ngẩn người nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ.

Trong phòng tắm của kiếm đạo quán, Tiêu Trạch ngửa đầu dưới dòng nước vòi hoaen, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong đẹp mắt…

Vẫn là quán mì đó, hai bát mì thịt bò cay, một đĩa khoai tây thái sợi chua cay, Nhan Hoan mặt không biểu cảm, ăn ngon lành hết bát mì, sau khi đã no nê, cô đưa anh về Ngọc Cẩm Hiên.

“Ngày mai cô mời.” Tiêu Trạch bỏ lại một câu, xuống xe, khoát tay với cô rồi đi tới cửa trước, móc chìa khóa mở cửa.

Tâm tư Nhan Hoan đang hỗn loạn, quên bảo anh phải trả xe cho cô, cứ thế im lặng thầm chấp nhận câu nói của anh, sau đó đang định quay xe thì chợt thấy một cô gái đội mũ lưỡi trai bất ngờ nhảy ra từ bụi cây thấp trước cửa biệt thự, thân mật bổ nhào lên lưng Tiêu Trạch, cuốn lấy anh như con bạch tuộc.

Nhan Hoan nghi hoặc.

Bạn gái sao?

Kì quái à?

Loại người như anh ta không có bạn gái mới là kì quái.

“Đâu còn có ngày mai, đây là lần cuối cùng tôi phục vụ anh đi chơi.” Nhan Hoan thu hồi ánh mắt, không nán lại nữa, cho xe thụt lùi.

Tiêu Trạch đứng thẳng dậy, nhìn Nhan Hoan trong chiếc Aston Martin màu bạc, đẩy cánh tay cô gái, lạnh mặt quát lớn: “Xuống mau.”

“Không muốn.” Cô gái cười vui vẻ, “Amy duỗi tóc từ bao giờ vậy?”

Amy gì chứ!

Nhìn chiếc xe màu bạc biến mất trong tầm mắt, Tiêu Trạch sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn: “Buông ra.”

“Không muốn, không muốn, em không muốn.” Cô gái vẫn bám trên người anh, lắc lắc cái đầu nhỏ, làm nũng nói: “Người ta nhớ anh mà.”

“Lãnh Tiểu Mạn, em có xuống không?”

Tiêu Trạch nổi giận, Lãnh Tiểu Mạn trề môi, ngoan ngoãn trượt xuống, đứng bên cạnh anh.

“Nói, sao em lại ở đây?”

“Em bỏ nhà đi.”

“Bỏ nhà đi, không đến nhà anh em, chạy đến chỗ anh làm gì.”

“Không phải em nói rồi sao! Người ta nhớ anh mà.” Lãnh Tiểu Mạn chớp chớp đôi mắt to, đáng thương nói: “Cho em ở lại một đêm đi, có được không!” Cô túm lấy cánh tay Tiêu Trạch lay lay, “Xin anh đấy, một đêm thôi.”

Cô gái nhỏ làm nũng khiến đàn ông không thể chống cự, nhưng Tiêu Trạch không để mình bị vào tròng, hất tay cô ra, móc điện thoại.

“Anh định gọi điện cho anh em đấy à?” Lãnh Tiểu Mạn cuống quít.

Tiêu Trạch không trả lời cô, bấm số.

“Đừng gọi cho anh ấy, đừng gọi…” Lãnh Tiểu Mạn nhảy dựng lên cướp điện thoại trong tay Tiêu Trạch, tiếc là chiều cao chênh lệch, lần nào cũng vồ hụt, đành hậm hực trề môi nhìn anh.

Điện thoại nối máy, Tiêu Trạch nói: “Em gái anh đang ở chỗ em. Anh đi London rồi! Cái gì? Ở lại đây… Không được… Em nói không được… Chỉ một đêm thôi, chỉ lần này thôi, lần sau không có ngoại lệ này nữa.”

Ánh mắt không tốt đẹp gì của Tiêu Trạch nhìn khóe miệng đang dần dần toe toét của Lãnh Tiểu Mạn, đưa điện thoại tới trước mặt cô, Lãnh Tiểu Mạn cầm điện thoại, nói: “Anh, anh đi Anh Quốc sao không nói với em một tiếng. Vâng, vâng… Em biết rồi, cảm ơn anh trai!”

Lãnh Tiểu Mạn vừa nghe anh trai dặn dò vừa đi theo Tiêu Trạch vào nhà, hất đôi giày bệt, quăng bừa ba lô, ngã mình xuống ghế sô-pha, sau khi cúp điện thoại lại cầm máy tự nghịch.

Tiêu Trạch mặt ư pho tượng, nói: “Nghe đây, anh nể mặt Lãnh Ngự Thần nên mới cho em ở lại, chỉ đêm nay, sáng mai trước tám giờ phải biến mất, không được phép vào phòng anh, không được phép làm lộn xộn đồ đạc của anh, không được phép…”

Lãnh Tiểu Mạn tiếp lời: “Yên tâm tay chân em tuyệt đối có nề nếp, sẽ không đυ.ng lung tung vào đồ của anh.” Đặt một bức ảnh xinh đẹp nhất làm hình nền, Lãnh Tiểu Mạn đắc ý lắc lư.

Một bàn tay lớn chìa ra trước mặt cô, Lãnh Tiểu Mạn mếu máo, ngoan ngoãn đặt điện thoại vào, chớp chớp mắt vẻ chờ mong: “Đẹp quá nhỉ.”

Tiêu Trạch nhìn dung nhan xinh đẹp trên ảnh, mày nhíu lại, không hề do dự ấn phím xóa.

“Làm gì vậy.” Lãnh Tiểu Mạn bất mãn.

“Xấu chết đi được.” Tiêu Trạch cầm điện thoại đi lên lầu.

“Xấu chỗ nào, em thấy rất đẹp.” Lãnh Tiểu Mạn lơ đễnh bĩu môi, “Mắt nhìn của đàn ông và phụ nữ chắc chắn không giống nhau. Trong mắt anh thế nào mới là đẹp chứ.”

Một gương mặt mơ hồ hiện lên trước mắt, Tiêu Trạch nhìn Lãnh Tiểu Mạn, không nói.

Lãnh Tiểu Mạn trề môi nói: “Anh Trạch, trong mắt anh em thật sự xấu như vậy sao?”

Tiêu Trạch tỉnh lại, bắt đầu chăm chú đánh giá cô. Làn da trắng nõn gần như trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bằng bàn tay, dưới đôi mày cong cong là cặp mắt to có thể nói là long lanh như nước, chóp mũi cao xinh xắn giống người châu Âu, đôi môi đầy đặn mịn màng, ngũ quan gần như hoàn mỹ, một mỹ nhân trời sinh. Vẻ đẹp của cô tuyệt đối phù hợp với cuộc sống dưới ánh đèn flash.

“Thật.”

“Gì chứ!” Lãnh Tiểu Mạn vẻ mặt đau khổ khẽ lẩm bẩm.

Tiêu Trạch lên lầu, Lãnh Tiểu Mạn vội vàng theo sau, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng ríu rít, “ấy ngày nữa em phải đi thử máy, quay một quảng cáo dầu gội đầu. Ôi, anh biết không, hóa ra cái cô nữ chính được trọng vọng kia đang theo đuổi anh em, chậc chậc! Anh em là một khối băng không phải ai cũng có thể làm tan chảy. Lại nói, theo em nhớ thì chưa từng nghe anh ấy nói có bạn gái, đôi khi em còn nghi ngờ anh ấy là GAY, không phải là trong lòng cất giấu một chị xinh đẹp nào đó chứ, nhất định là như vậy. Đúng không?”

Đàn ông hoàn mỹ như Lãnh Ngự Thần sẽ thích cô gái cũng có thể là kiểu hoàn mỹ! Tiêu Trạch phỏng đoán, không mặn không nhạt ném ra một câu: “Sao anh biết được.”

“Không phải các anh tốt nghiệp cùng một trường đại học à.”

Tiêu Trạch chẳng có tí hứng thú gì với chủ đề này, không nói thêm lời nào, tiến vào phòng mình, đóng cửa “rầm” một tiếng, ngăn cách tạp âm ở bên ngoài.

“Keo kiệt.” Lãnh Tiểu Mạn đứng ngoài cửa mếu máo, đáy mắt lộ ra sự tinh ranh không phù hợp với lứa tuổi, bàn tay mảnh khảnh giơ lên chỉ vào cánh cửa nhỏ giọng nói: “Tiêu Trạch, không cần anh phải đuổi, tên của Lãnh Tiểu Mạn em sớm muộn gì cũng có trên sổ hộ khẩu nhà anh, hãy đợi đấy, hừ!”

Nói xong, ngạo mạn quay người đi về phòng dành cho khách.



Nửa đêm lên núi ngắm sao, không phải dở hơi, thì chính là ăn no rửng mỡ, Nhan Hoan cho rằng Tiêu Trạch là loại thứ hai.

Aston Martin màu bạc lên núi dưới ánh trăng, tiếng động cơ phách lối vang vọng vùng cơn cốc yên tĩnh, tính năng của xe này rất tốt, nhưng vẫn còn kém xa chiếc GTR đã được cải tiến của cô.

Ánh đèn sáng ngời chiếu rọi, xa xa bên vách núi, Tiêu Trạch đang tựa vào chiếc GTR của cô, ngửa đầu, hút thuốc.

Cảm nhận được một luồng sáng mạnh đang chiếu về phía mình, Tiêu Trạch thu hồi ánh mắt đang hướng lên bầu trời sao, bóp tắt thuốc lá, nhìn chiếc xe đang bay nhanh đến rồi dừng lại bên cạnh anh.

Vài hòn đá lăn xuống vách núi, Nhan Hoan xem đồng hồ, xuống xe, nhìn anh bằng ánh mắt tức giận.

Cách ăn mặc rất thoải mái, quần màu tối, áo len cổ chữ V màu xanh ngọc, rất ít người có thể mặc đẹp màu này, như Tiêu Trạch tuyệt đối là cực ít của ít.

Anh đứng dưới trời đêm mơ màng, toàn thân tràn ngập một loại quyến rũ mị hoặc khó nói nên lời, rạng rỡ, nổi bật, phi phàm, so với cô áo quần đơn giản tầm thường, quả thực đúng là người của hai thế giới.

Nhan Hoan chuyển tầm mắt, nhìn từng chấm nhỏ lấp lánh phía chân trời.

Gió đêm lành lạnh và sự trầm lặng vây quanh hai người.

Tiêu Trạch lên tiếng trước: “Hình như cô lại đến muộn.” Thực tế là sau khi cho Lãnh Tiểu Mạn vào nhà, Tiêu Trạch liền đi ngay, một mình đứng trên đỉnh núi chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, vì thật sự quá cô đơn nên mới gọi cô tới.

Đối với loại đàn ông đã có bạn gái mà còn đi đùa giỡn những cô gái khác, Nhan Hoan không thể nào có thiện cảm nổi, xị mặt liếc anh, nói: “Đồng hồ của anh mấy giờ rồi?”

Tiêu Trạch xoay đồng hồ trên cổ tay, cúi đầu nhìn nhìn, “Hai giờ ba mươi mốt.”

Nhan Hoan nhếch môi, im lặng, lát sau mới nói: “Anh xác định là giờ Bắc Kinh à?”

Tiêu Trạch giơ cổ tay, nhíu mày, “Không tin cô tự tới đây mà xem.”

Nhan Hoan hất cằm, chịu đựng cơn tức đang bốc lên đầu, đi qua, hai ngón tay thô lỗ nhéo vào cổ tay anh, nhìn vào. Đồng hồ của hai người chênh lệch ít nhất bốn mươi giây.

“Anh chỉnh giờ nhanh hơn.”

Tiêu Trạch mỉm cười, coi như ngầm thừa nhận.

Nhìn phần vỏ thép của chiếc đồng hồ đã hơi mòn, Nhan Hoan nói: “Đồng hồ này đã đeo rất nhiều năm!”

Tiêu Trạch nhìn cô rất sâu, nói: “Đúng là đã nhiều năm.”

Khóe môi hiện ra ý cười, Nhan Hoan nói: “Tôi nghĩ nhất định không có ai nói với anh, đồ đã dùng lâu cần phải thay đổi.”

Ánh mắt chăm chú vào khóe miệng cô đang tươi cười thật duyên dáng, đến khi Tiêu Trạch có phản ứng, đồng hồ đeo tay màu đen làm bạn với anh nhiều năm đã rơi vào tay cô.

Vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, Tiêu Trạch nói: “Đưa tôi.”

“Muốn à? Trả xe cho tôi.”

Sắc mặt Tiêu Trạch thay đổi, lạnh giọng: “Cô đang mặc cả với tôi sao?”

“Tôi không có tư cách đó ư?” Nhan Hoan làm bộ vươn tay ra ngoài vách đá.

Từ nét mặt nghiêm trọng của anh, không khó nhìn ra tầm quan trọng của chiếc đồng hồ này.

Một ngón tay Nhan Hoan xoay xoay chiếc đồng hồ, nói: “Coi tôi như con ngốc đùa qua đùa lại, anh cảm thấy thú vị lắm sao? Chỉnh nhanh thời gian, cho người chặn đường tôi, tôi có thể lãng phí thời gian chơi với anh hai lần, không có nghĩa là lần thứ ba thứ tư cũng sẽ bị anh tóm gáy chơi xỏ.

Tôi không muốn biết anh giữ xe của tôi, bắt tôi làm lái xe cho anh là có mục đích gì, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, tôi không đáng giá để anh phí phạm nhiều thời gian như vậy, tôi và anh là người của hai thế giới, tôi không muốn bước vào phạm vi của anh, trò chơi của anh tôi cũng chơi không nổi.”

Cô nhìn vào mắt anh, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn, “Cho nên, đến đây thôi, anh và tôi, mỗi bên trở về thế giới của người đó, từ nay về sau đừng ai trêu chọc ai.”

Nhan Hoan đưa đồng hồ tới trước mặt anh, Tiêu Trạch không nhận lại mà ngẩng đầu, nhìn bầu trời sao mênh mông, khi quay lại ánh mắt đã mang theo tia sáng lạnh lẽo.

“Có phải cô đã quên là cô chọc vào tôi trước.”

“Tôi đã xin lỗi.”

Gương mặt bình tĩnh không gợn sóng làm quấy đảo lòng anh, Tiêu Trạch cười mỉa mai, “Tôi không chấp nhận…”

“Đó là việc của anh, không liên quan tới tôi.” Nhan Hoan không muốn tiếp tục phí thời gian nữa, giữ lấy bàn tay to của anh, nhét chiếc đồng hồ vào, bỏ lại một câu, “Không gặp lại.”

Không gặp lại.

Vĩnh viễn không muốn gặp lại sao?

Giống như có thứ gì đó đang từ từ trôi đi, khiến người ta không bắt được cũng không giữ được, loại cảm giác này thật khó chịu.

Tiêu Trạch trở tay nắm chặt tay cô, chiếc đồng hồ bị giữ lại giữa tay hai người, anh hơi dùng sức, kéo cô đến trước mặt.

“Buông tôi ra.” Nhan Hoan sốt ruột giãy giụa, bàn tay kia cố đẩy tay anh ra.

Bàn tay giống như gọng kìm lớn. “Tiêu Trạch, anh muốn làm gì? Mau buông tôi ra.”

Tiêu Trạch nắm chặt tay cô, đồng tử tối tăm nhìn chằm chằm đôi mắt to giận dữ, mở miệng nói từng từ từng chữ: “Cô nam quả nữ, rừng núi hoang vu, cô nói xem tôi muốn làm gì.”