Chương 23: Anh ấy là anh trai của cô

Edited by Gracie

Chu Hề Từ không nhịn được cười, cô lùi lại đi ở đằng trước Trần Lâm Qua, dưới ánh đèn đường, nụ cười cô đặc biệt rõ ràng, "Không phải em đả kích anh, tuy rằng Khê Thành ở nhiều phương diện có thể không phát triển tốt bằng Thượng Hải, nhưng anh đừng quên, tỉnh ta là một tỉnh có kì thi đại học lớn, những học sinh mũi nhọn bây giờ anh nhìn thấy, đều là từ thiên quân vạn mã "chém gϊếŧ" mà ra."

Khê Thành là một thành phố văn hóa lâu đời, Cục Văn hóa và Du lịch rất chú trọng đến việc phát triển văn hóa, ở Khê Thành cứ trăm mét lại có một trường học hoặc một tòa kiến trúc mang tính biểu tượng.

Sở dĩ Cửu Trung có thể nổi bật giữa rất nhiều trường học, không chỉ vì phong cách trường học ba nghiêm của nó, mà còn là vì tỷ lệ đầu ra của trường, trên cơ bản tỷ lệ đỗ Đại học chính quy đều ổn định từ 90% trở lên, mấy năm nay thủ khoa ban xã hội cũng đều là từ Cửu Trung bước ra.

"Về đề thi toán tối nay mà nói, các lớp mũi nhọn trên lầu cũng đạt được mấy điểm tối đa." Chu Hề Từ là người thực tế, sẽ không bởi vì anh là anh trai của cô, cô liền mù quáng sùng bái anh, nhưng nói như thế nào thì vẫn là anh cô, cô lại an ủi một câu: "Có điều anh cũng không kém."

Trần Lâm Qua "Ừ" một tiếng: "So với em thì mạnh hơn đôi chút."

"?" Chu Hề Từ sững sờ tại chỗ, hai giây sau, cô xoay người, nhào tới Trần Lâm Qua, người đã vượt qua cô và đang đi ở phía trước, "Trần Lâm Qua! Anh không đâm em một ngày, anh sẽ thấy khó chịu phải không?"

Cả người cô đều treo trên lưng Trần Lâm Qua, anh bị đè chúi người xuống, tay theo bản năng đưa ra sau che chở, "Chu Hề Từ, đi xuống."

"Em không xuống! Anh xin lỗi em đi!"

"Anh nói sai cái gì."

Trần Lâm Qua bị cô siết đến không thở nổi, nắm lấy cánh tay cô mạnh mẽ túm xuống, Chu Hề Từ còn chưa kịp phản ứng thì cô đã đứng trước mặt anh.

Anh nâng tay xoa xoa yết hầu, ho nhẹ hai tiếng, lúc buông tay ra, Chu Hề Từ nhìn thấy cổ họng anh đỏ lên một mảng.

Da anh trắng, khi đỏ lên sẽ đặc biệt rõ ràng.

Chu Hề Từ vô thức chà xát ngón tay, cô không dùng nhiều lực mà, sao lại như thế...

Trần Lâm Qua cũng không nghĩ nhiều, đưa tay đeo cặp sách của cô lên cổ cô: "Đi thôi".

Chu Hề Từ lại kéo cặp xách xuống cầm trong tay, đuổi theo: "Trần Lâm Qua, chiều mai tan học chúng ta đi mua xe nhé."

"Sẽ kịp thời gian sao?"

"Đương nhiên, mặt sau trường học có một cửa hàng xe, chuyên bán xe đạp và xe điện, nếu không thì anh thấy mua một chiếc xe điện thế nào?"

"Chẳng ra gì."

"Xe điện tốt biết bao, cưỡi đi cũng không tốn sức."

"Phí điện."

"..."

Dưới ánh trăng, hai bóng người càng lúc càng đi xa, lưu lại một đường đầy tiếng cười.

.......

Đến cửa nhà, Chu Hề Từ vừa mới móc ra chìa khóa, cửa đột nhiên từ bên trong đẩy ra, Từ Từ Anh đi ra nói: "Sao giờ mới trở về, có để lại cho hai đứa chút đồ ăn khuya, ăn rồi đi ngủ."

Trần Lâm Qua đành phải cất chìa khóa, bước theo vào Chu gia.

Từ Từ Anh hầm canh gà, vẫn đang nấu trên bếp, bà múc đầy hai chén nhỏ, lại đem hai cái đùi gà duy nhất ra chia vào trong mỗi chén.

Chu Hề Từ đi tới bưng một chén: "Mẹ, sau này mẹ đừng chờ con về nữa, nếu con đói bụng sẽ tự mình làm đồ ăn."

"Về sau không chờ nữa." Từ Từ Anh bưng lên một chén khác: "Tiểu Lâm à, mau lại đây ngồi."

Trần Lâm Qua đi đến bên bàn ăn, ngồi xuống, "Cảm ơn dì Từ."

"Đứa nhỏ này, đã nói với con bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn khách sáo như vậy." Từ Từ Anh đặt chén lên bàn, ngồi xuống đối diện hai người, giọng điệu xúc động: "Thấy bây giờ các con tốt như vậy, dì cũng yên tâm."

Trong nháy mắt Chu Hề Từ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng phản ứng kia quá nhanh, cô không kịp bắt lấy, lúc này chỉ có thể dựa theo lời Từ Từ Anh mà đáp: "Mẹ, mẹ đừng yên tâm quá sớm, sớm muộn gì con cũng sẽ bị anh ấy làm cho tức chết thôi."

"Nói bậy cái gì đó." Từ Từ Anh cười: "Lời này nếu là Tiểu Lâm nói ra thì mẹ còn tin một chút."

Chu Hề Từ ăn mệt, Trần Lâm Qua cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười.

Từ Từ Anh chờ hai đứa trẻ ăn xong mới một lần nữa mở miệng nói: "Tiểu Từ, mẹ có chuyện muốn thương lượng với con tí."

"Cái gì ạ?" Chu Hề Từ ngẩng đầu nhìn Từ Từ Anh.

"Con cũng biết mẹ làm ở xưởng may nhiều năm rồi, năm nay xí nghiệp tiến hành cải tổ nội bộ, một số vị trí sẽ bị bỏ trống nên mẹ muốn tranh thủ một chút."

"Vậy rất tốt." Chu Hề Từ cầm muỗng, "Cái này không cần thương lượng với con, mẹ chỉ cần đừng để chính mình quá mệt mỏi là được."

"Mệt thì cũng không mệt lắm, chỉ là nếu muốn tranh vị trí này, bình thường khẳng định sẽ phải trả giá nhiều hơn một ít, mẹ và dì Tiểu Tần của con cũng đã bàn bạc với nhau, dự định nửa năm này sẽ ở lại ký túc xá trong xưởng, như vậy có thể tiết kiệm được thời gian qua lại, buổi tối cũng có thể ở lại thêm một lúc." Từ Từ Anh dừng một chút, rồi nói: "Nếu mẹ không có ở đây, trong nhà chỉ còn con với bố con... Cho nên ý tứ của mẹ là nếu không thì học kỳ này con trọ lại ở trường đi, như vậy mẹ cũng có thể yên tâm hơn."

Chu Hề Từ không ngờ tới điều này, nhất thời sửng sốt.

Trần Lâm Qua nhìn cô một cái, nói: "Nếu ở nhà không thuận tiện, em cũng có thể tới ở nhà anh."

Từ Từ Anh nở nụ cười: "Con cũng hiểu chú Chu của con rồi đó, nếu biết Tiểu Từ có nhà mà không về, không chừng ông ấy còn muốn làm ầm ĩ hơn."

Trần Lâm Qua mím môi gật đầu, không lên tiếng nữa.

Chu Hề Từ lớn đến thế này, từ mẫu giáo đến cấp 3 vẫn luôn học ngoại trú, đột nhiên để cho cô đến trọ ở trường như vậy, làm cô có hơi không thích ứng được mà không thể nói thành lời, nhưng vì không muốn để Từ Từ Anh lo lắng, cô cũng không nói có cái gì không ổn: "Cái này không thành vấn đề ạ, vừa lúc học kỳ này thời gian huấn luyện vào buổi sáng sẽ sớm hơn nửa giờ, nếu ở lại trường con còn có thể ngủ thêm một tí, mẹ cũng không cần luôn bận tâm chờ con tan học nữa."

Từ Từ Anh "Ừ" một tiếng, nói: "Đến lúc đó mẹ có thời gian rảnh, sẽ đến trường thăm con."

"Được ạ!" Chu Hề Từ cười, "Vậy mẹ nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai con đi học sẽ nói chuyện ở trọ với chị Lâm."

"Được."

Trường Cửu Trung còn chưa chính thức khai giảng, hiện nay học sinh lớp 12 vẫn còn ở ký túc xá cũ, phải đợi đến ngày 1 tháng 9, sau khi lớp 10, lớp 11 khai giảng mới có thể điều chỉnh lại lần nữa.

Ngày hôm sau, trước giờ đọc sách buổi sáng, Chu Hề Từ chạy tới văn phòng tìm Lâm Tùng Viện xin mẫu đơn lưu trú.

Lâm Tùng Viện lục lọi tập tài liệu trên bàn làm việc, hỏi: "Em mà cũng ở trọ trong trường à, không phải nhà em cách trường rất gần sao? Như thế nào vẫn muốn ở lại?"

"Học kỳ này mẹ em bận công tác không về nhà được, ba em quanh năm ở bên ngoài, mẹ sợ em một mình ở nhà không an toàn." Chu Hề Từ ngồi ở bên cạnh bàn, nắm lấy cây xanh trên bàn: "Hơn nữa không phải trường học chủ trương học sinh lớp 12 ở lại trường học sao, gì mà 'Nếu bạn tiết kiệm một phút đi đường, thi đại học có thể được nhiều thêm một điểm', câu này ngày nào chủ nhiệm Phương cũng bắt loa hô lớn, em dù sao cũng phải hưởng ứng theo chứ."

"Em mà chịu nghe theo lời chủ nhiệm Phương nói á?" Lâm Tùng Viện chụp tờ đơn lưu trú trước mặt cô, ở phía dưới đã được cô ấy ký tên vào: "Em không ép chủ nhiệm Phương nhảy tường là tốt rồi, điền xong thì đưa phụ huynh ký, trước khi khai giảng nộp cho phòng quản lý ký túc xá là được, chỗ lớp học nhất định phải được điền chính xác."

"Vâng ạ, vâng ạ." Chu Hề Từ cầm lấy tờ đơn, không muốn đi: "Chị Lâm, bảng điểm toàn khối của chúng em đã có chưa?"

"Từ khi nào em bắt đầu quan tâm bảng điểm toàn khối vậy, hỏi cho anh em à?" Lâm Tùng Viện quay màn hình máy tính qua: "Tự mình xem đi."

Chu Hề Từ thò đầu lại gần, không nhớ rõ được điểm từng môn, chỉ nhớ được xếp hạng trong lớp và toàn khối: "Em có thể chụp ảnh không cô?"

Lâm Tùng Viện phản ứng rất nhanh: "Em mang theo điện thoại di động à?"

"Không ạ!" Chu Hề Từ cầm tờ đơn lên bỏ chạy: "Chị Lâm, em đi trước!"

Chu Hề Từ chạy một mạch về phòng học, không tìm thấy bóng dáng Trần Lâm Qua, bèn bắt lấy Khâu Trác Ngọc hỏi: "Trần Lâm Qua đâu?"

Khâu Trác Ngọc nằm sấp trên bàn: "Bị giáo viên ngữ văn gọi đi rồi, nghe nói còn có giáo viên tiếng Anh chờ ở phía sau nữa."

"Sao thế?"

"Thì điểm số đó, lần này thành tích các môn của anh ấy đều nổi bật, hình như điểm ngữ văn và tiếng Anh còn đặc biệt cao." Khâu Trác Ngọc nói: "Cậu có biết anh trai cậu xếp hạng bao nhiêu không?"

"Bao nhiêu?" Thật ra trong lòng Chu Hề Từ đã biết rõ rồi, nhưng không hiểu vì sao lại muốn nghe thấy sự khϊếp sợ từ miệng người khác về thành tích này của Trần Lâm Qua.

Khâu Trác Ngọc đưa hai tay ra so 1 và 5, giọng điệu hết sức kính phục: "Anh ấy là người duy nhất đến từ lớp 20 trở lên lọt vào top 50, và 14 học sinh xếp trên anh ấy đều là học sinh của bốn lớp ở tầng cao nhất. Anh trai cậu, thật trâu bò, trực tiếp nhảy dù(1). Cậu nói xem với cái thành tích này của anh ấy, làm sao có thể không thi đậu đại học được vậy?"

"Không thể một gậy tre đánh chết một thuyền người(2), cậu cũng không thể chỉ dựa vào một lần thi là đã có thể phán đoán anh ấy thi đại học có tốt hay không." Chu Hề Từ nói: "Có vài người chính là thi nhỏ thành thần, thi lớn thành tường, mà đi đến cuối cùng mới là vương giả."

Ước chừng Khâu Trác Ngọc chỉ nghe thấy bốn chữ "thi nhỏ thành thần", đắm chìm trong thế giới của mình không cách nào tự kiềm chế được: "Quá trâu bò, thật sự quá trâu bò, đời này tớ cũng chỉ có tuổi tác là dính líu tới con số 15 thôi."

Giản Phàm từ bên cạnh vọt tới đây, vẻ mặt cười xấu xa: "Không nha, còn có chỗ đó, có điều nhìn chiều cao này của cậu đoán chừng cũng không thể... dài như vậy được."

Chu Hề Từ: "?"

Khâu Trác Ngọc: "..."

Cậu ta nổi giận, đập mạnh bàn đuổi theo: "Giản Tiểu Phàm! Cậu, mẹ nó, vẫn còn là một nữ sinh sao!"

Lúc này Chu Hề Từ mới hiểu "chỗ đó" là chỗ nào, còn chưa kịp nóng mặt, Trần Lâm Qua đã từ cửa sau đi vào.

Anh đứng trước mặt cô, "Khâu Trác Ngọc và Giản Phàm làm sao vậy?"

Chu Hề Từ ấp úng, tầm mắt lại không khống chế được mà quét xuống.

Thân hình Trần Lâm Qua cao lớn thế này...

Mẹ kiếp.

Cô cho kẻ xấu trong đầu mình một cái tát, sao cô cũng lưu manh giống như Giản Phàm rồi.

Không được.

Không thể.

Anh ấy là anh trai của cô.

"Hửm?" Trần Lâm Qua nhướng mày, theo tầm mắt cô nhìn xuống dưới thân: "Làm sao thế?"

Tầm mắt Chu Hề Từ đảo đảo khắp nơi, chỉ là không nhìn vào Trần Lâm Qua: "Em, em, em không biết nữa, bọn họ, bọn họ thường xuyên như vậy, nhìn quen sẽ ổn thôi."

"Chu Hề Từ."

"Dạ?"

"Em căng thẳng cái gì?"

"Em, em có căng thẳng sao? Có sao? Không có mà."

"Thẳng đầu lưỡi ra mà nói chuyện." Trần Lâm Qua nhìn cô: "Em cứ lắp bắp."

"..."

Chu Hề Từ nuốt nước miếng, cố gắng đổi đề tài: "Giáo viên Giang tìm anh làm gì vậy? Không phải nói còn có giáo viên Chu đang chờ anh sao?"

"Tâm sự về cái nhìn đối với ngữ văn." Trần Lâm Qua dựa vào bàn Khâu Trác Ngọc: "Giáo viên Chu có việc, để cho anh trở về lớp học trước, đợi lát nữa vào giờ đọc sách buổi sáng, thầy ấy sẽ tới tìm anh."

"Ồ, anh biết thứ hạng của mình trong kỳ thi này chưa?"

"Nghe nói rồi." Trần Lâm Qua hơi khiêm tốn: "Nói thật, anh không hài lòng lắm."

Vẻ mặt của Chu Hề Từ trong nháy mắt trở nên cực kỳ phức tạp: "Hay là anh đừng có nói thật."

Trần Lâm Qua mỉm cười, rất nhẹ, nếu không phải đang mặt đối mặt như vậy, thì căn bản cô không thể phát hiện ra anh đang cười.

Chu Hề Từ còn muốn nói gì đó, chuông báo tới giờ đọc sách buổi sáng vang lên, Khâu Trác Ngọc lại đuổi theo Giản Phàm chạy về phòng học, Giản Phàm trốn sau lưng Chu Hề Từ: "Anh Ngọc, anh Ngọc, em sai rồi, sai thật rồi, khẳng định anh không chỉ có 15, thật sự đấy! Em thề!"

"Lời thề của cậu có cái rắm mới tin!" Khâu Trác Ngọc vừa tức vừa giận, cảm giác tôn nghiêm đàn ông của mình bị uy hϊếp.

Trần Lâm Qua vây xem bất thình lình lên tiếng: "Cái gì 15?"

Ngón tay Khâu Trác Ngọc chỉ vào Giản Phàm: "Cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy..."

Có lẽ bởi vì phần nội dung còn lại thực sự không thích hợp để nói trước mặt mọi người ở đây, cậu ta nghiêng đầu tới gần bên tai Trần Lâm Qua.

Sau đó.

Chu Hề Từ liền nhìn thấy ánh mắt Trần Lâm Qua nhìn cô trở nên ý vị sâu xa.

Chu Hề Từ: "..."

Ông trời ơi!

Mau đến gϊếŧ cô đi!

- --

Edit mà muốn quê giùm bà Tiểu Từ luôn á trời:))

(1) "Nhảy dù": là một thuật ngữ âm nhạc, chỉ một bài hát vừa đạt được thứ hạng tốt trên BXH (không nhất thiết là hạng 1), sau được dùng phổ biến trong giới trẻ TQ.

(2) "Một gậy tre đánh chết một thuyền người": Chỉ dựa một người/ việc mà đánh giá tổng thể.