Chương 26: Buồn bực

Chương 26. Buồn bực

Triệu Hàm không muốn tiếp tục chịu đựng, hắn ném bạc xuống bàn rồi rời đi.

Lúc đi ngang qua Hạc Hiên, hắn nghĩ, có phải tên nam sủng kia cũng giống như kỹ nữ đã dán lên người hắn hay không, hắn ta sẽ vói tay vào trong vạt áo của nàng, xoa đôi bầu ngực căng tròn của nàng, ngậm lấy đóa hồng mai ở bên trên, sau đó dùng gậy thịt đi vào tiểu huyệt dâʍ đãиɠ chỉ cần chạm vào đã chảy nước không ngừng kia?

Mẹ nó!

Mẹ nó!

Chết tiệt!

Triệu Hàm… Triệu Hàm thật sự không thể nhịn được nữa, hắn giơ chân đá văng cửa của tiểu quan quán.

Triệu Hàm cố chấp giành lấy một chổ ngồi trong Hạc Hiên, nhưng khi ngồi xuống, hắn cũng không cao hứng thêm được chút nào.

Hắn nhìn thấy tên nam sủng kia ngồi bên cạnh nữ nhân đáng giận đó, bưng trà rót nước cho nàng, nữ nhân đáng giận kia sau uống trà xong còn cười với hắn nữa, hắn đầy một bụng dấm bốc mùi chua lòm, thân là nam tử, không tinh trung báo quốc, không có một chút khí khái nam nhi, chỉ biết vây quanh nữ nhân, cúi đầu khom lưng hầu hạ, đúng là không xứng làm nam nhân.

Triệu Hàm suy nghĩ linh tinh, không khí xung quanh hắn lúc này ngập tràn vị chua, đầy một bụng lửa giận, lúc hắn còn đang hung tợn trợn mắt lườm thầm nàng, thì Tô Thanh đã ra tới cửa, bước lên xe ngựa, nàng cũng không thèm liếc nhìn Triệu Hàm một cái, cứ thế ra lệnh cho xa phu rời đi.

Triệu Hàm vội vàng lên ngựa, đi theo phía sau xe ngựa của Tô Thanh, cứ thế theo đuôi cả một đoạn đường rồi dừng lại trước cửa tòa nhà lần trước hắn đã đến.

Xe ngựa tiến vào trong, Triệu Hàm không chút do dự, cứ thế đi theo vào, có người tiến lên định ngăn hắn lại, thì lúc này San Hô vén màn xe lên, bảo bọn họ lui ra ngoài.

Sự thấp thỏm và bực bội trong lòng Triệu Hàm, nhanh chóng được trấn an.

San Hô là nha hoàn cận thân của nữ nhân kia, mọi hành động của nàng ta đều nghe theo ý tứ của nữ nhân đáng giận kia, nàng ta căn dặn nô bộc cho hắn vào tức là nữ nhân đáng giận kia cho hắn vào…

Nghĩ đến đây, đột nhiên Triệu Hàm cảm thấy vui mừng trong lòng một cách khó hiểu, nhưng bên ngoài hắn vẫn cố gắng xụ mặt ra vẻ ‘ta đây còn rất tức giận’, lúc hắn xoay người xuống ngựa đã tự nói với lòng rằng, không thể cho nữ nhân kia sắc mặt tốt, nếu không nàng lại muốn tạo phản.

Nhưng sự vui vẻ của Triệu Hàm chỉ duy trì được một đoạn ngắn từ ngoài cửa thùy hoa đến trước cửa phòng ngủ của Tô Thanh.

Hắn thật sự không muốn nghe nữ nhân này mở miệng kể cho hắn nghe chuyện nàng đã nhất kiến chung tình với một tên nam nhân nào đó, rồi theo đuổi hắn ta ra sao, làm sao để xin được tứ hôn, cảm giác ngọt ngày từ tận đáy lòng là gì…

Mẹ kiếp! Ai muốn nghe những thứ đó chứ!

Tức chết hắn rồi!

Rồi hắn lại nghe thấy nàng kể về khoảng thời gian hai người bọn họ dần bất đồng ý kiến, sau cùng nàng phát hiện ra trượng phu câu dẫn nha hoàn cận thân của mình, sau đó hắn ta còn căn dặn ả hạ dược nàng, lúc nghe đến đoạn ả ta dẫn tên lưu manh đến cưỡng bức nàng, Triệu Hàm lại tức giận thêm một lần nữa, rồi có chút đau lòng.

Hắn giận vì mắt nàng mù, đi yêu thương một tên ngụy quân tử, đến súc sinh cũng không bằng, đau lòng vì nàng đã chịu nhiều khổ sở.

“Trước kia mắt mù, bây giờ không mù là được.” Triệu Hàm muốn an ủi nàng, cuối cùng lại chỉ nghẹn ra được một câu như vậy, Tô Thanh không nhịn được nghiến răng, đây là cách an ủi người khác sao?

Mãng phu đúng là mãng phu, đừng hy vọng hắn có thể nói ra lời nào dễ nghe.

Triệu Hàm chẳng cảm thấy mình đã nói gì sai cả.

Tô Thanh nhìn dáng vẻ lúc này của hắn thì hừ một tiếng rồi cũng bật cười, nàng đúng là hồ đồ rồi, sao có thể trông cậy vào tên mãng phu này biết nói lởi dễ nghe dỗ dành nàng chứ, nàng biếng nhác cười cười, liếc mắt nhìn hắn rồi nói: “Đúng, bây giờ không mù là được.”

“Chẳng những sẽ không mù, mà ta cũng đã tính toán xong hết rồi, kiếp này ta sẽ không vì nam nhân mà để mình phải uất ức nữa, ta muốn thế nào thì phải là thế đó…”

“Đồng ý thì tiến đến, vừa lòng hợp mắt thì sung sướиɠ với nhau, cảm giác phai nhạt thì chia tay, không muốn nghe theo ta, ta cũng không ép buộc; Nhưng bất luận là không còn cảm giác hay không muốn tiếp nhận, nếu không hợp thì chia tay là điều tất yếu, ngang ngược chen vào sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy phiền chán, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Dù trong chuyện tình nam nữ Triệu Hàm đúng thật là loại thần kinh thô, nhưng hắn không phải đứa ngốc, Tô Thanh đã nói rõ ràng như vậy rồi sao hắn lại không hiểu cơ chứ.

Ý tứ của nàng chính là, hắn không muốn bị nàng đè, vậy thì cút nhanh đi, đừng cản trở nàng tìm người khác nguyện ý nằm dưới thân nàng.

Triệu Hàm “Rầm” một cái đứng phắt dậy, hắn hung tợn trừng mắt nhìn nữ nhân đáng hận kia, tức giận đến run người, “Nàng chê ta rỗi việc xen vào chuyện của người khác?”

“Ta chỉ muốn nói cho ngươi hiểu, đây là chuyện giữa hai người chúng ta, đừng có giận cá chém thớt lên người khác.” Tô Thanh nhàn nhạt nói: “Hạc Hiên mở cửa đón khách, là do ta muốn có người hầu hạ, bọn họ chẳng làm gì sai.”

Triệu Hàm cười lạnh một tiếng, hắn xoay người nhanh chóng rời đi.

Trong lòng Tô Thanh cảm thấy có hơi khó chịu, nhìn cánh cửa viện bị đá văng ra ngoài, một lúc lâu sau mới nói: “Ta ngủ một lát, hôm nay không trở về vương phủ, cứ nghỉ lại bên này.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~