Chương 47: Nhận hối lộ

“Tôi cũng tò mò muốn biết người đó là ai đây? Cậu nói thử xem?” Trịnh Thanh Mây biếng nhác đứng tựa lưng vào tường, đầu ngón tay nhàn nhã quấn quanh lọn tóc.

Vũ An Miên không nghĩ sau tất cả đối phương lại trấn tĩnh đến vậy, biểu cảm trên mặt cô ta thoáng cứng đờ.

Vài giây sau, Vũ An Miên bất giác cao giọng: “Phó hiệu trưởng Đinh Quang Cung chắc mọi người cũng biết chứ? Bạn học Thanh Mây của chúng ta đã bỏ ra số tiền không nhỏ để mua đề từ người thầy đáng kính này.”

Đinh Quang Lưu không thể nghe tiếp được nữa, vội vàng ngắt ngang: “Được rồi! Có thể cậu lầm rồi, cả phó hiệu trưởng lẫn Thanh Mây đều không phải loại người như cậu nghĩ. Chúng ta có gì nói riêng với nhau, những tin đồn kiểu này sẽ gây ảnh hưởng đến bạn học.”

Vũ An Miên nhếch môi: “Đến cậu cũng bị cậu ta xoay như chong chóng à? Tỉnh mộng đi, loại người như cậu ta không tốt đẹp gì cho cam.”

Lưu Mộc Nhiên có mặt ở đó cũng sẵn lòng góp vui: “Cậu nói suông như vậy ai tin? Nếu có bằng chứng cậu cứ trực tiếp đem ra, đừng có ở đây mà vòng vo với loại người không biết xấu hổ.”

Vũ An Miên không những không vui, ngược lại còn cáu gắt dữ dội: “Cậu không tin lời tôi? Tôi thấy tận mắt thầy phó hiệu trưởng giao đề cho cậu ta. Cái này còn cần chứng minh sao?”

Lưu Mộc Nhiên chưa kịp trả lời thì Hứa Huân đã lên tiếng trước: “Chúng ta đi tìm thầy Đinh Quang Cung đối chất ba mặt một lời. Đỡ hơn ngồi xem vở độc thoại nội tâm của ai đó, ngán tới óc!”

Nhóm người Trịnh Thanh Mây cố nín cười, trong lòng thầm bật ngón tay cái tán thưởng bạn mình.

Ngoài cửa phòng phó hiệu trưởng, người vây xem đông nghẹt. Bên trong ngoại trừ Vũ An Miên và nhóm 5 người Trịnh Thanh Mây, còn có hội đồng trường.

Hiệu trưởng sau khi nghe tường thuật lại mọi chuyện, giận dữ đập bàn: “Các người ai nói cho tôi biết rốt cục thực hư thế nào?”

Dứt lời, ông chỉ mặt điểm tên phó hiệu trưởng: “Thầy Cung! Lời của trò Vũ An Miên nói có thật không? Thầy làm rò rỉ đề thi ra ngoài?”

Đinh Quang Cung vội vàng xua tay, lắc đầu chối nguây nguẩy: “Nào có chuyện đó! Em làm tại trường hơn 20 năm đâu phải không biết quy định ở đây, có cho em 10 lá gan, em cũng không dám làm.”

Đinh Quang Lực chỉ nóng giận nhất thời, nhưng ông cũng tin em mình không có gan làm bậy. Thế nhưng, với tư cách là hiệu trưởng nhà trường ông vẫn phải làm theo quy trình.

Đinh Quang Lực đan chéo tay đặt lên bàn, người hơi đổ về phía trước: “Vậy cậu giải thích tại sao điểm số của trò Trịnh Thanh Mây lại cao bất thường đến vậy?”

Phó hiệu trưởng trố mắt đầy kinh ngạc: “Chuyện đó sao em biết được?”

Ánh mắt người trong phòng không hẹn mà gặp đổ dồn về phía Trịnh Thanh Mây.

Trịnh Thanh Mây cụp mắt, gãi đầu ngượng ngùng: “Thật ra em vốn xuất sắc như vậy…”

Cô chưa nói xong, mọi người đã mất hết hứng thú, cho rằng cô đang nói nhảm.

Đinh Quang Cung trực tiếp chất vấn Vũ An Miên: “Trò đổ oan cho tôi có mục đích gì? Sao trò lại cho rằng tôi tiết lộ đề thi?”

Vũ An Miên ngẩng cao đầu, dõng dạc lên tiếng: “Chính mắt em nhìn thấy!”

Phó hiệu trưởng không những không hoảng loạn, ngược lại còn bật cười: “Trò thấy gì? Thấy tôi đưa đề cho em ấy?”

Vũ An Miên bắt đầu ấp úng: “Cái này thì không phải… Nhưng em… em tận mắt thấy Trịnh Thanh Mây đưa tiền cho thầy tại hành lang.”

Đinh Quang Cung mờ mịt hỏi lại: “ Trò thấy hồi nào?”

Vũ An Miên ngỡ đối phương sắp thừa nhận nên vui vẻ làm rõ: “Vào khoảng đầu giờ chiều, trước hôm thi cuối kỳ 1 ngày.”

Đinh Quang Cung nhìn Trịnh Thanh Mây, sau đó lại dời mắt sang Vũ An Miên lớn tiếng khiển trách: “Chúng tôi đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần, trước khi nói ra điều gì các em phải suy nghĩ thật kỹ. Tôi xác nhận hôm đó mình có nhận tiền từ bạn học Trịnh Thanh Mây, nhưng đó là tiền thừa sau khi trả hết chi phí cho đêm hội văn nghệ.”

Lân Nhi đứng một bên yên lặng chứng kiến hết thảy, nghe tới đây cô vội giơ cao tay: “Cái này em có thể làm chứng, chính em nhờ Thanh Mây đưa lại tiền thừa cho thầy.”

Đinh Quang Cung cười trấn an Lân Nhi, nhưng lúc quay sang nhìn Vũ An Miên sắc mặt thoáng chốc nghiêm nghị: “Trò có biết vì những lời suy diễn vô căn cứ của mình đã gây ra hậu quả gì không? Danh dự của bạn học, của tôi và của cả cái trường Thanh Tân này đều mất hết chỉ vì một câu nói của em. Tôi đề xuất kỷ luật em Vũ An Miên vì những điều kể trên.”

Mặt Vũ An Miên xanh như tàu lá chuối nức nở cầu xin: “Thầy cô tha lỗi cho em lần này thôi. Em hứa lần sau không tiếp tục vi phạm nữa. Đây chỉ là hiểu lầm thôi mà.”

Hiệu trưởng dứt khoát cắt đứt hi vọng của cô ta: “Trần Hạ! Cô soạn cho tôi quyết định kỷ luật em Vũ An Miên, làm xong lập tức đưa tôi ký tên. Buổi họp hôm nay kết thúc được rồi.”

“Khoan đã!”