Chương 21: Rốt cuộc là mất tự nhiên cái gì

Edit & Beta: Cafesvictim

– Còn không kết hôn đi –

“Anh họ!” Sau khi đi thăm thú toàn bộ trang viên gia tộc Ranto, Trình Hạ hưng trí bừng bừng, ôm một chai champagne lớn chạy vào phòng ngủ: “Muốn uống một ly không?”

“Dì cấm em uống rượu.” Dạ Phong Vũ nằm trên ghế xích đu bên cạnh cửa sổ, thờ ơ lật sách.

“Đấy là trước năm mười tám tuổi, hiện tại em đã trưởng thành!” Trình Hạ lấy ra hai cái ly, “Là Ranto phu nhân cho em đó, nghe nói uống ngon lắm.”

“Xem ra em ở đây rất được hoan nghênh.” Dạ Phong Vũ cười nhận ly rượu trong tay cậu, “Dậy mùi nước trái cây, thật sự thích hợp với em.”

Trình Hạ vẻ mặt hâm mộ ngồi dưới đất: “Vừa rồi em xem đầu bếp chuẩn bị tiệc tối, giống như trong phim điện ảnh vậy.”

“Có lẽ em có thể xin từ chức, sau đó đến làm trợ lý cho Los.” Dạ Phong Vũ trêu ghẹo.

“Đúng rồi, em vừa nhận điện thoại của anh Lương Hạo.” Trình Hạ xích đến gần anh, “Cảnh quay quảng cáo còn lại sẽ đổi lại hoàn thành ở núi tuyết ở Thụy Sĩ và trong nước, cho nên chúng ta dư ra năm ngày nghỉ.”

“Nghe có vẻ như nhân họa đắc phúc.” Dạ Phong Vũ xoa xoa đầu cậu, “Ngày mai tự mình đi chơi đi, nhân dịp này thư giãn một chút.”

“Anh không đi cùng em sao?” Trình Hạ hỏi.

“Có kế hoạch khác.” Dạ Phong Vũ đứng lên, “Kỉ niệm thời đại học cùng với vận động cực hạn,

hẳn là

em sẽ không cảm thấy hứng thú.”

Vậy thì đương nhiên không hứng thú! Trình Hạ cười đến như gió mùa xuân: “Chúc các anh hoài cựu vui vẻ.”

Giường lớn rất mềm mại, sau ba ngày bị nhốt trong núi, thần kinh vẫn căng thẳng rốt cục có thể an tĩnh lại, Dạ Phong Vũ gần như nháy mắt đã ngủ say.

“Hẹn Ranto tiên sinh ngày mai ba giờ chiều.” Phillip đưa tài liệu thương mại đã chuẩn bị ổn thỏa cho anh, “Là mượn cớ, làm ơn nhất định phải xem cho xong.”

Augustine tiện tay lật hai trang: “Còn có tài liệu về đối thủ cạnh tranh, cũng mang cho anh.”

“Anh sẽ không thực sự đi bàn chuyện làm ăn chứ?” Phillip trừng lớn mắt.

“Vì sao lại không?” Augustine hỏi lại, “Lão tiên sinh Ranto là một vị trưởng giả rất đáng tôn kính, anh không chấp nhận tùy tiện làm cho có lệ.”

“Nhưng về lần buôn bán này, chúng ta có thể từ từ làm, ngày mai cũng chỉ là trao đổi bước đầu mà thôi.” Phillip lấy di động ra bấm một cuộc gọi, “Hiện tại chuyện quan trọng nhất, là anh cần gọi một cuộc cho chị dâu.”

Augustine nhận di động.

“Như vậy là được rồi.” Phillip giúp anh mát xa bả vai: “Nhớ rõ trước hết thể hiện quan tâm, cùng với lúc mất liên lạc trong núi tuyết, anh đã điên cuồng tìm kiếm xung quanh như thế nào.”

Augustine: “………..”

“Đương nhiên, em chỉ là tùy tiện đề nghị, anh hoàn toàn có thể không tiếp thu.” Phillip nghiêm túc nói, “Có điều thể hiện sự lo lắng là bắt buộc phải có, anh nhất định phải tin tưởng em.”

Augustine lắc đầu, tiện tay mở điện thoại ra.

Di động trên tủ đầu giường nhấp nháy, Dạ Phong Vũ vùi trong chăn, ngủ thật sự rất sâu.

…………..

“Không ai nhận?” Phillip thật cẩn thận hỏi.

Augustine để điện thoại về trên bàn.

“Có khi ốm rồi.” Phillip nói, “Dù sao cũng ở núi tuyết mệt nhọc ba bốn ngày, cho nên hiện tại bị sốt.”

“Ốm?” Tâm trạng Augustine càng trở nên không xong.

Vì tránh cho gian khách sạn này bị dỡ xuống, Phillip đành phải vận dụng quan hệ, thông qua người khác ở trong nước lấy được số điện thoại của Trình Hạ.

“Alo?” Em họ ngủ mơ mơ màng màng.

“Xin chào.” Tiếng Trung của Phillip vô cùng lưu loát, vẻ mặt tươi cười.

Augustine gác chân ngồi trên ghế rộng, dùng ánh mắt lãnh khốc không ai bì nổi nhìn em trai.

“Ngài là em trai Augustine tiên sinh?” Nghe đối phương giới thiệu xong, Trình Hạ nháy mất thanh tỉnh, gần như bật đứng dậy trên giường.

“Đúng vậy.” Phillip cân nhắc dùng từ một chút, “Nghe nói Dạ Phong Vũ tiên sinh bị kẹt trong núi tuyết, cho nên chúng tôi muốn hỏi thăm một chút, có cần….. trợ giúp gì không.”

“Không không không không có!” Trình Hạ nhanh chóng lắc đầu, “Đã có người cứu chúng tôi ra, anh họ không việc gì, chắc anh ấy đã nghỉ ngơi rồi, tất cả mọi người đều rất ổn!”

“Đang ở tại trang viên của gia tộc Ranto phải không?” Phillip nhìn Augustine, thấy anh có vẻ cũng không có ý kiến gì, vì thế lưu loát nói, “Đúng lúc chúng tôi ngày mai sẽ đến thăm hỏi lão tiên sinh Ranto, không biết có thể cùng dùng bữa tối không?”

“Ngài nói Augustine tiên sinh đang ở Stockholm, ngày mai sẽ đến đây?” Trình Hạ kích động đến muốn ngất xỉu.

“Đúng vậy.” Phillip trả lời, “”Chúng tôi sẽ ở trong nội thành.”

“Đương nhiên có thể!” Trình Hạ đi chân trần nhảy xuống giường, “Chúng tôi nhất định sẽ đúng giờ chờ Augustine tiên sinh!”

Cửa phòng ngủ “ầm” một tiếng bị đẩy ra, Trình Hạ nhào lên giường, liều mạng lay động anh họ, phát ra tiếng cười điên cuồng như nhân vật phản diện trong phim truyền hình.

“Thượng đế phù hộ, hy vọng em không bị trúng tà.” Dạ Phong Vũ xoa xoa mi tâm, cảm thấy có chút đau đầu, “Xảy ra chuyện gì?”

“Anh đoán xem em vừa nhận được điện thoại của ai?” Mặt Trình Hạ đỏ bừng kích động.

“Đội trưởng Mỹ hoặc là Người sắt.” Dạ Phong Vũ dùng chăn che đầu, “Anh không có hứng.”

“Không, anh nhất định phải nghe!” Trình Hạ dùng sức kéo chăn ra, “Là em trai của Augustine! Augustine!”

“Phillip?” Dạ Phong Vũ nhíu mày, “Vì sao anh ta lại gọi điện thoại cho em?”

“Anh để em hưng phấn chút đã.” Trình Hạ ôm gối đầu quay cuồng.

Dạ Phong Vũ lắc lắc đầu, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường nhìn thoáng qua, năm cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là Augustine.

“Anh họ!” Trình Hạ

đu

cả người lên người anh, “Ngày mai Augustine mời chúng ta ăn tối!”

“Chúc mừng.” Dạ Phong Vũ giương khóe miệng, lười biếng dựa vào đầu giường, “Chúc em có thể thuận lợi xin chụp ảnh chung.”

“Đối phương nghe có vẻ thực hưng phấn.” Trong khách sạn, Phillip cũng đang báo cáo với Augustine, “Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng cũng là dấu hiệu tốt.”

Ánh mắt Augustine dừng tại di động.

“Chị dâu đã nghỉ ngơi rồi, cũng không có bị ốm, cho nên không cần lo.” Phillip nhanh chóng giải thích, “Chắc là không nghe thấy chuông điện thoại.”

Augustine trầm mặc gật đầu, đứng lên trở về phòng ngủ.

Phillip ngậm bút ngồi trên bàn làm việc, cẩn thận suy xét xem ngày mai phải chuẩn bị những gì.

Nếu Augustine muốn đến, vậy Trình Hạ đương nhiên sẽ không đi chơi. Ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã rời giường, sức sống bắn ra bốn phía chạy loạn khắp trang viên.

“Em họ của cậu thật đáng yêu.” Los đưa cho cậu một ly cacao nóng.

“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, ngồi xếp bằng trên thảm, lại mở ra một quyển album.

“Còn nhớ lần này không?” Los ngồi bên cạnh cậu, chỉ vào một trang ảnh chụp.

“Đương nhiên, không có ai lại quên chuyến du lịch tốt nghiệp.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Nếu có cơ hội, thật muốn lại thể nghiệm lần nữa.”

“Lúc nào cũng có thể.” Los lật qua một trang, “Nếu không phải hôm nay có cuộc hẹn quan trọng, chúng ta có thể đi ăn cá trắm đen, nhất định sẽ khiến cậu một lần nữa trở lại năm năm trước.”

“Cuộc gặp quan trọng?” Dạ Phong Vũ hỏi, “Có liên quan đến việc làm ăn sao?”

“Là Augustine danh tiếng lẫy lừng, cậu hẳn là biết anh ta.” Los nhún vai, “Ai mà ngờ được, không báo trước đã bay đến Thụy Điển, muốn bàn chuyện hợp tác năm sau. Tuy rằng cha tôi rất vui, nhưng càng giống như là Augustine bị trúng tà.”

“Anh họ!” Trình Hạ hấp tấp chạy vào, “Anh xem em mặc thế nào?”

“Em muốn đi tham dự hôn lễ?” Los chần chừ nhìn áo đuôi tôm của cậu.

Dạ Phong Vũ tựa vào tường cười.

“Là lão phu nhân Ranto cho em mượn đó.” Trình Hạ gãi gãi đầu, “Bà nói nếu em thật sự tôn trọng Augustine tiên sinh, nên ăn mặc trang trọng một chút.”

“Tin anh đi, hoàn toàn không cần nghiêm túc như vậy.” Los vỗ vỗ bờ vai cậu, đáy mắt đồng tình, “Hơn nữa thẳng thắn mà nói, hiện tại trông em rất giống

TruyenHD.”

Trình Hạ héo hon quay người, trở về thay quần áo.

“Nó thực sự rất thích Augustine.” Dạ Phong Vũ cười giải thích.

“Muốn cùng tham gia tiệc tối không?” Los hỏi, “Nghe nói anh ta gần đây rất có hứng thú với ngành điện ảnh, có thể giới thiệu hai người với nhau, biết đâu sẽ mang đến cơ hội làm việc mới.”

“Không cần, cám ơn.” Dạ Phong Vũ lại lấy qua một quyển album, “Chúng tôi vốn biết nhau.”

“Hai người quen nhau?” Los bất ngờ.

“Trước đây lúc ở Milan, đơn giản là ngẫu nhiên thôi.” Dạ Phong Vũ lười biếng ôm đệm mềm, “Đêm nay đoàn quay phim sẽ có BBQ, cho nên rất xin lỗi, tôi có lẽ sẽ không đến dự tiệc tối, nhờ cậu chăm sóc em họ của tôi.”

Los vui vẻ đáp ứng: “Hoàn toàn không thành vấn đề.”

Hai giờ bốn mươi phút chiều, limousine màu đen đúng giờ xuất phát từ khách sạn, chạy về hướng trang viên Ranto. Phillip vừa lái xe vừa nói: “Cốp sau chứa đầy hoa hồng, nếu anh cần, chúng ta lúc nào cũng có thể lấy ra dùng.”

Augustine ngồi ở ghế sau, cúi đầu lật xem văn kiện trong tay.

“Anh thật sự không muốn lại gọi một cuộc điện thoại?” Phillip lại hỏi, “Hiện tại đã qua thời gian ngủ trưa.”

Augustine vẫn trầm mặc.

“Có khi chị dâu căn bản không có xem nhắc nhở trên di động, cho nên mới không gọi lại cho anh.” Phillip tiếp tục lải nhải.

“Mày rất ầm ĩ.” Augustine lạnh lùng ngẩng đầu, “Câm miệng.”

Phillip lo lắng lo lắng, đây là cái thái độ quỷ quái gì, lập tức sẽ được gặp người yêu, chẳng lẽ không nên vui vẻ một chút.

Lão tiên sinh Ranto tương đối coi trọng cuộc hẹn lần này, thậm chí còn đích thân đứng ở cổng trang viên nghênh đón.

“Hy vọng không quấy rầy đến ngài.” Augustine nho nhã lễ độ.

“Ta và gia đình rất vinh hạnh.” Lão tiên sinh Ranto chống ba toong, “Tối hôm qua đột nhiên nhận được điện thoại, ta còn nghĩ chỉ là nói đùa.”

“Rất mong được hợp tác cùng ngài.” Augustine mỉm cười, “Về việc kinh doanh này, chúng ta có thể cẩn thận đàm phán.”

Sắc trời dần chuyển tối, Trình Hạ ngồi trong phòng, đôi mắt trông mong nhìn đồng hồ treo tường.

“Bữa tiệc phải tám giờ mới có thể bắt đầu, từ giờ đén lúc đó còn những một tiếng.” Dạ Phong Vũ gõ gõ cái trán cậu, “Em có thể ngủ một giấc trước đã.”

“Không!” Trình Hạ nắm tay.

Dạ Phong Vũ buồn cười: “OK, vậy em từ từ chờ, anh đi nghỉ trước.”

“Bây giờ mới bảy giờ.” Trình Hạ gác cằm nhắc nhở, “Hơn nữa BBQ vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người đang đợi anh.”

“Anh đã xin nghỉ.” Dạ Phong Vũ tiện tay mở tủ lạnh, “Có chút không thoải mái.”

“Thật sao?” Trình Hạ quăng đệm đứng lên, giơ tay sờ trán anh, “Anh bị sốt.”

“Uống thuốc là được rồi, không cần lo lắng.” Dạ Phong Vũ đặt áo khoác trên sô pha, “Anh đi tắm một chút.”

“Không cần em chăm sóc anh sao?” Trình Hạ hỏi.

Dạ Phong Vũ cong khóe miệng một cái: “Cho nên không đến gặp Augustine?”

“………..” Trình Hạ vươn ngón trỏ, “Làm ơn làm ơn, cho em nửa tiếng là được rồi.”

“Đi chơi đi, anh không cần người chăm sóc, chỉ là lúc trong núi tuyết có chút kiệt sức mà thôi.” Dạ Phong Vũ cười lắc đầu, “Đi đi, chơi vui vẻ.”