Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Truy Trục Du Hí - Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 35: Cũng không hẳn là rất tệ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit & Beta: Cafesvictim

– Tình yêu vốn không phải là một chuyện lý trí –

“Hôm nay em đọc được một bài báo cách đây ba năm.” Ngón tay Dạ Phong Vũ vuốt ve cánh môi anh, “Anh nói sẽ không yêu bất cứ ai.”

“Lúc mười tuổi, tôi còn từng nói muốn mua

cung điện Buckingham***, dùng để nuôi cá mập với cá heo.” Augustine cầm tay cậu, “Có điều sự thật chứng minh, ý tưởng này hơi ngu xuẩn.”

“Vậy hiện tại thì sao?” Đôi mắt Dạ Phong Vũ hấp háy nhìn anh.

Augustine nghĩ nghĩ: “Hiện tại tuy rằng tôi có đủ tài chính, nhưng

chắc là

nữ vương điện hạ sẽ không đồng ý.”

Dạ Phong Vũ có lệ cong khóe miệng, đẩy anh ra muốn ngồi dậy, lại một lần nữa bị áp trở về sô pha.

“Xem ra em nói rất đúng, đúng là tôi không thích hợp nói đùa.” Augustine

cười khẽ

vào lỗ tai cậu.

Thân thể Dạ Phong Vũ hơi cứng.

“Anh không biết tình yêu là gì, có điều nếu giống như bây giờ, cảm giác cũng không tệ lắm…” Giọng Augustine thấp dần, cuối cùng nhẹ nhàng ướŧ áŧ hôn trụ vành tai cậu.

Đầu lưỡi rất nhẹ rất mềm, như là có chiếc lông gãi vào thần kinh yếu ớt, thân thể bị luồng điện mỏng manh chạy xuyên qua, lòng bàn tay cũng trở nên nóng rực. Bài học vừa rồi hiển nhiên có tác dụng, lần này

Augustine rất kiên nhẫn, theo đôi môi nhẹ nhàng duyện cắn đến trước ngực, cuối cùng còn nhớ rõ không lưu dấu vết trên cổ và xương quai xanh.

Cúc áo từng viên từng viên bị cởi bỏ, hai tay lướt qua thắt lưng mềm dẻo, khiến người dưới thân run rẩy càng thêm kịch liệt.

“Chỗ này thật mẫn cảm.” Augustine đè trên người cậu, giọng khàn ái muội.

Dạ Phong Vũ nghiêng đầu về một bên, lông mi run rẩy.

Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim giây tí tách, cùng với tiếng thở dốc ồ ồ và tiếng duyện hôn kịch liệt.

Sô pha quá nhỏ, Augustine ôm cậu hôn môi dây dưa một đường, nghiêng ngả lảo đảo trở lại phòng ngủ, tiện tay xé rách quần áo dư thừa trên người cả hai.

“Anh thật sự rất thô lỗ.” Dạ Phong Vũ oán giận.

“Là em rất mê người.” Augustine đặt cậu trên giường, đáy mắt có những tơ máu vì bị du͙© vọиɠ thiêu đốt.

“Anh…. có muốn uống một ly không?” Dạ Phong Vũ miễn cưỡng đẩy người ra, “Ngày kia em còn phải đi làm, cho nên hay là…. ừm…. dừng lại!”

Augustine do dự mà ngừng động tác.

Sắc mặt Dạ Phong Vũ hơi trắng: “Thật sự rất đau.”

Augustine cắn răng.

Màn đêm thực cuốn hút, giường thực mềm mại, tư thế cũng thực thân mật, chỉ là…… có người nào đó kỹ thuật không tốt lắm.

“Chúng ta có thời gian cả đêm.” Dạ Phong Vũ hôn nhẹ an ủi anh, “Nếu anh thật sự rất muốn, có thể từ từ làm.”

Augustine cùng cậu tựa trán: “Làm sao mới có thể khiến em thoải mái hơn?”

Dạ Phong Vũ đề nghị: “Chúng ta có thể google một chút.”

Mặt Augustine cứng ngắc.

“Đùa anh thôi.” Dạ Phong Vũ cười thành tiếng, hai tay lướt từ sau lưng anh, đầu ngón tay dọc theo háng chậm rãi đi xuống, giọng khàn khàn lại ôn nhu, “Cẩn thận một chút là được.”

Augustine hơi nhắm mắt lại, cánh tay ôm lấy cậu càng thêm chặt chẽ.

Dạ Phong Vũ vừa mới đẩy nhanh tốc độ trên tay, trên bụng đã truyền đến một mảnh nóng rực.

……

……

……

Augustine rất muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.

Dạ Phong Vũ cắn môi dưới, vô tội nhìn anh.

“Quên chuyện vừa rồi đi.” Augustine mặt than ra lệnh.

“Được.” Dạ Phong Vũ phối hợp gật đầu.

“Chết tiệt.” Nhìn thấy ý cười không hề che giấu nơi ánh mắt cậu, Augustine hung hăng mắng một câu, cúi đầu một lần nữa mạnh bạo hôn xuống, không hề che giấu sự tức giận của chính mình, cùng với thẹn quá thành giận.

Môi đau đớn như muốn bị cắn đứt, Dạ Phong Vũ vừa cười vừa trốn, hai người ở trên giường lăn lộn thành một đống. Mười phút sau, Augustine sức cùng lực kiệt tựa vào đầu giường, rất muốn lôi thần tình ái chết tiệt đi đánh một chút.

Dạ Phong Vũ quay lưng về phía anh cuộn tròn về một bên, vùi đầu trong gối tiếp tục cười, rất không có lòng đồng tình.

Augustine vỗ lên mông cậu một cái.

“Không sao, kỳ thật cũng không hẳn là tệ.” Dạ Phong Vũ ngồi dậy, cười đến cả hốc mắt đều đỏ.

Augustine: “………”

“Hộp xì gà đâu?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Hộp xì gà?” Augustine nhíu mày, “Ở trong túi áo vest, em không thích mùi của nó.”

“Em không thích, anh cũng nên hút ít lại.” Dạ Phong Vũ quấn khăn đi ra phòng khách, cầm hộp thuốc đến, “Nhưng trong đó có quà của Phillip.”

“Quà?” Augustine do dự nhận từ tay cậu mở ra, ừm…. rất đầy đủ.

“Còn muốn quăng cho Simba ăn không?” Dạ Phong Vũ trêu.

Augustine nắm chặt vòng eo cậu, ghé vào tiếp tục hôn, lại bị áp trở về giường.

Dạ Phong Vũ khẽ cắn cánh môi anh, miệng mơ hồ không rõ: “Giúp em.”

Đầu ngón tay Augustine đi dọc theo phía sau thắt lưng hơi hõm của cậu, khiến cho cậu cố gắng trầm tĩnh lại.

Nụ hôn lại một lần nữa nóng bỏng, đầu lưỡi Dạ Phong Vũ ở trên bụng anh lưu luyến đi xuống, mạch máu toàn thân Augustine gần như muốn nổ tung, bàn tay bắt lấy cái gáy cậu, khiến cho hai người càng thêm thân mật.

Không khí tràn ngập hơi thở tìиɧ ɖu͙©, Dạ Phong Vũ khóa ngồi trên người anh, đôi lông mày xinh đẹp gắt gao nhăn lại.

Augustine gần như si mê nhìn cậu, giống như nhìn được đến toàn bộ thế giới.

Lần đầu tiên sẽ luôn có chút dày vò, nhưng bởi vì yêu, cho nên mọi thứ đều có vẻ không quan trọng.

Tiếng thở dốc bị những va chạm phá thành từng mảnh, Dạ Phong Vũ gắt gao bám vào vai anh, không chỉ là thân thể, ngay cả tâm hồn và lý trí cũng bị xuyên qua.

Đau đớn mà lại điên cuồng.

Lúc lâu sau, Dạ Phong Vũ tựa vào vai anh, khóe mắt có chút ánh nước mê ly sau khi hoan ái.

Augustine vuốt ve lưng cậu, cảm giác trơn mềm dưới lòng bàn tay, bên tai dường như còn có tiếng cậu vừa khóc và rêи ɾỉ, du͙© vọиɠ đang tạm ngủ đông lại một lần nữa bị kích động trỗi dậy.

Cảm thấy sự biến hóa thân thể anh, giọng Dạ Phong Vũ khàn khàn: “Em mệt chết được.”

Augustine thả người trên giường, thực rõ ràng lưu loát một lần nữa hôn xuống, dùng hành động thực tế nói cho báo bát quái biết, “Hệ cấm dục” trước kia rốt cuộc có bao nhiêu vớ vẩn.

Đêm rất ngắn lại rất dài, Dạ Phong Vũ thậm chí còn cảm thấy nếu không phải đã dùng nốt cái…. áo mưa cuối cùng,

có lẽ

anh sẽ vẫn cứ làm mãi như vậy.

Sáng sớm ánh mặt trời rất tuyệt, nhưng hiển nhiên không có ai muốn thưởng thức. Hai người tận tình xong sức cùng lực kiệt, ôm nhau nặng nề ngủ, cho đến giữa trưa mới bị điện thoại đánh thức.

Dạ Phong Vũ dùng chăn che đầu, Augustine chuyển mình,

tìm được di động

từ một đống hỗn độn trên mặt đất.

“Về chuyện lúc trước điều tra—“

“Để lát nữa nói sau.” Augustine nhìn người đang ngủ say bên cạnh, “Mang chút thuốc hạ sốt đến đây, anh sẽ cho mày địa chỉ.”

“Anh hay là chị dâu bị cảm?” Phillip quan tâm.

Augustine trầm mặc.

Phillip dùng tốc độ nhanh nhất lĩnh ngộ hàm nghĩa trong đó, còn hít một hơi khí lạnh: “Thật sao?!”

“Cho nên tốt hơn hết là

mày

dùng tốc độ nhanh nhất, mang thuốc và bữa trưa đến đây.” Augustine sờ thử cái trán cậu, “Nếu không anh sẽ xem xét nhốt mày chung với Calero.”

Phillip lệ tuôn, vì sao lần này lại thành Calero, nghe như còn không bằng Simba.

“Em thấy sao rồi?” Cúp điện thoại xong, Augustine cúi xuống hỏi người bên cạnh.

“Khó chịu.” Dạ Phong Vũ nhắm nghiền mắt, giọng như nứt ra đến nơi.

Augustine xuống giường rót ly nước, đỡ cậu tựa vào ngực mình.

Lông mày Dạ Phong Vũ gắt gao nhíu lại, buồn bực hừ một tiếng.

“Có cần gọi bác sĩ đến không?” Nhìn sắc mặt cậu tái nhợt quá mức, Augustine không đành lòng.

Dạ Phong Vũ lắc đầu, uống nước xong lại quay về ổ chăn, ngủ.

Vì thế Augustine lại càng lo lắng, thế cho nên trên đường Phillip chạy từ biệt thự đến nhà trọ, ít nhất nhận được mười lăm cuộc điện thoại.

“Tài xế taxi một mực hỏi em, có phải thiếu nợ nhiều quá chạy tới Trung Quốc trốn không, bây giờ đang bị tìm diệt.” Phillip thở hồng hộc tựa vào cửa.

Augustine lấy túi nilon qua: “Mày có thể đi rồi.”

“Làm ơn, ít nhất cho em nghỉ hai phút.” Phillip ngồi trên sô pha, “Ông ta thậm chí còn muốn chạy thẳng xe đến cục cảnh sát, em chỉ đành nói với ổng, là chị dâu em sắp sinh em bé.”

Mặt Augustine cứng đờ, quay đầu nhìn cậu.

“Chỉ là lấy cớ mà thôi.” Phillip uống một hơi ba cốc nước lớn, mới hoà hoãn lại được một chút, “Chị dâu sao rồi?”

“Hơi sốt, có cần đi bệnh viện không?” Hiếm khi

thấy

Augustine mang giọng điệu trưng cầu ý kiến.

“Theo lý mà nói, đây là hiện tượng bình thường.” Phillip nghiêm túc thảo luận với anh, “Có thể đợi đến chiều đã, sau đó lại quyết định.”

Augustine đổ cháo vào bát, độ ấm vừa đủ.

“Phillip đâu?” Dạ Phong Vũ tựa vào giường, dùng thìa trộn đều lên.

“Ở phòng khách.” Augustine bưng bát giúp cậu, “Có cần anh đuổi nó đi không?”

Phillip tựa cửa nghẹn ngào, vì sao.

“Quan hệ giữa các anh thật sự rất tốt.” Dạ Phong Vũ cười thành tiếng.

“Anh chưa bao giờ nghĩ như vậy.” Augustine nhún nhún vai.

Tâm hồn thiếu nữ của Phillip lại bị tổn thương.

Dạ Phong Vũ xúc một muỗng cháo, bón đến bên miệng anh.

“Đây là bữa trưa của em.” Augustine giúp cậu bọc kỹ chăn, tuy rằng

không có gì hứng thú

đối với loại đồ ăn này, nhưng vẫn phối hợp há miệng.

“Sáng mai bốn giờ phải đến điểm quay.” Dạ Phong Vũ cùng anh chia một chén cháo, “Chiều nay em phải về biệt thự, mai cùng Hạ Hạ đi.”

Augustine như dự kiến không đồng ý.

“Đây là công việc của em.” Dạ Phong Vũ cường điệu.

“Tất cả mọi người đều có thể phối hợp với thời gian của Catherine, vì sao không thể phối hợp với thời gian của em?” Augustine bất mãn, “Nếu bọn họ cần tiền đền bù phá hợp đồng, anh có thể cho bọn họ hai lần.”

“Lại nữa.” Dạ Phong Vũ nhéo hai má anh, “Đừng phá.”

“Em đang sốt.” Augustine nhíu mày.

“Nếu hôm nay anh thả em về biệt thự nghỉ ngơi, ngày mai sẽ ổn.” Dạ Phong Vũ buông bát, ôm cổ anh, “Hơn nữa xác thực mà nói, đầu sỏ gây ra chuyện này là anh.”

Augustine bất đắc dĩ: “Ngày mai anh ở phụ cận trường quay chờ em, nếu không thoải mái, lập tức gọi cho anh.”

Dạ Phong Vũ gật đầu, lười biếng ngáp.

Bốn giờ chiều, Phillip lái xe đưa người về biệt thự, Trình Hạ vừa thấy anh liền hoảng sợ: “Sao sắc mặt khó coi vậy?”

“Bởi vì em lây sốt cho anh.” Dạ Phong Vũ ngồi tựa vào sô pha.

“Nhưng em cũng không phải virus cảm cúm.” Trình Hạ sờ trán anh, “Cũng không biết Nghiêm tổng nghĩ cái gì, thế mà lại để anh đi tham gia đàm phán hợp đồng.” Quả thực chính là không thể hiểu nổi. Trước còn tưởng là có biếи ŧɦái mơ ước anh họ, sau lại nghe Nhạc Nhạc nói rằng đối phương đầu trọc lại không đứng nổi, còn chỉ thích mỹ nữ ngực bự, mình mới yên tâm. Thế thì rốt cuộc là vì cái gì!

Không muốn nghe tiếng cậu huyên náo, Dạ Phong Vũ lấy đệm dựa che đầu.

“Gâu gâu gâu!” MOKA chạy tới, ầm ầm phi vào lưng.

Dạ Phong Vũ đau đến hít khí lạnh, cắn răng đẩy chó lớn ra, hai tay kéo banh quai hàm nó ra cho hả giận.

“Gâu ~” Chó ngốc làm nũng muốn liếʍ liếʍ.

Dạ Phong Vũ hữu khí vô lực, đẩy MOKA ra, kéo thân thể đau nhức trở về phòng ngủ.

Cậu vốn không nghĩ sớm vậy đã đi đến bước cuối cùng, nhưng…. hiếm khi không tỉnh táo một lần.

Lại hoặc là, tình yêu vốn không phải là một chuyện lý trí.

“Về vụ công ty chứng khoán Bernal, có tiến triển gì?” Augustine hỏi.

“Chị dâu với Trương Hiểu Thần tốt nghiệp xong, cùng tham gia phỏng vấn, còn cùng lúc gia nhập một bộ phận.”

Phillip vừa lái xe vừa nói, “Có điều sau hai tháng thực tập, chị dâu nghỉ việc đi tham gia vào một đội thám hiểm, lấy thân phận trợ lý đi Trung Mỹ, ba tháng sau mới về, mà khi đó Trương Hiểu Thần đã trở thành phó quản lý, phải biết rằng trong ngành chứng khoán, coi trọng nhất chính là sự lão luyện và từng trải, tốc độ thăng chức của hắn khiến mọi người phải đỏ mắt.”

“Nói tiếp.” Augustine gật đầu.

“Nghe nói lúc ấy lão Bernal rất coi trọng hắn.” Phillip nói, “Mọi người trong công ty đều cảm thấy, địa vị của Hoa kiều trẻ tuổi này thậm chí còn hơn cả Bernal con, hai người còn từng xung đột trước mặt mọi người.”

“Lão Bernal có mấy đứa con?” Augustine hỏi.

“Chỉ có một, nghe nói hình như còn một đứa con riêng, mẹ là gái làng chơi, nhưng không có ai chứng minh được chuyện này.” Phillip nói, “Lúc ấy

Bernal con rất bực vì cha coi thường, thậm chí còn vì vậy mà rời công ty một thời gian. Nhưng quyết định ngu xuẩn này hiển nhiên không thể lay động cha hắn, ngược lại còn giúp Trương Hiểu Thần thăng chức thành người phụ trách hạng mục.”

“Thanh niên này năng lực xuất chúng vậy sao?” Augustine nghi hoặc.

“Có lẽ thế, nhưng thành tích thời đại học của hắn cũng không có mấy, ngược lại, chị dâu lại là người mỗi năm đều được học bổng.” Phillip nhân cơ hội vuốt mông ngựa.

Khóe miệng Augustine quả nhiên cong lên.

Phillip được cổ vũ, không ngừng cố gắng nói: “Bernal con biết chuyện này xong, không bao lâu liền mặt xám mày tro trở lại công ty, tiếp tục làm việc trong bộ phận nhỏ của mình, chủ động nhận thua.”

“Vậy chuyện công ty này phá sản thì sao?” Augustine tiếp tục hỏi.

“Anh không thể đánh gãy tiết tấu kể chuyện của em.” Phillip oán giận, “Mỗi sự kiện đều có mối liên hệ liên hoàn,

khi

Trương Hiểu Thần giúp một công ty hóa học gia nhậpp thị trường, bị lợi ích lớn hấp dẫn, sử dụng không ít thủ đoạn trái pháp luật quấy rối, còn làm báo cáo số liệu giả, bịa đặt tình trạng ô nhiễm nguồn nước của địa phương. Lão Bernal biết chuyện này xong, liền cho hắn nghỉ nửa năm, lại không nghĩ rằng chỉ gần một tháng sau, đã xảy ra tai nạn xe.”

“Nghe có vẻ tình huống lúc đó hỏng bét, hắn còn có tâm trạng kết hôn?” Augustine nhíu mày.

“Sự thật chính là như vậy, hoặc là nói sự thật mà lúc này chúng ta nghe được, chính là như vậy.” Phillip nói, “Chị dâu luôn giúp hắn chuẩn bị hôn lễ, hẳn là biết không ít chuyện.”

Augustine quét mắt liếc cậu một cái.

“Được rồi, em biết nhất định

anh sẽ

không đi hỏi.” Phillip tiếp tục nói, “Sau tai nạn, vụ án cũng trở nên bế tắc, công ty Bernal cũng vì vậy mà không thể vực dậy được. Rất nhiều người đều từ chức rời đi. Vốn mọi chuyện sẽ chấm dứt, nhưng hơn một năm sau,

không biết vì sao

cảnh sát lại bắt đầu điều tra công ty này, bên trong đều nói có lẽ là có liên quan đến một vụ lừa đảo tài chính khác, chưa đầy một tháng, lão Bernal cùng vợ sợ tội tự sát trong biệt thự nhà mình.”

“Bernal con thì sao?” Augustine tiếp tục hỏi.

“Tinh thần sa sút hai năm, sau đó lại thành lập một công ty tài chính, hai năm gần đây phát triển cũng không tệ.” Phillip trả lời, sau đó lại bổ sung, “Đúng rồi, chị dâu chính là sau vụ tai nạn của Trương Hiểu Thần, đột nhiên bất ngờ chạy đến Trung Quốc diễn cái bộ điện ảnh……… rất tiêu chuẩn kia, nếu như trong máy tính cậu ấy có tài liệu liên quan đến vụ Bernal, có thể có liên quan đến vụ này chứ?”

“Nhà đầu tư điện ảnh là ai?” Augustine cởi dây an toàn.

“Là một công ty rất nhỏ.” Phillip dừng xe, lấy máy tính

bên cạnh

ra nhập tên bộ phim, sau đó nhấn phím tìm kiếm, “Điện ảnh và truyền hình biển đảo Hawaii, nghe nồng đậm cảm giác hạ giá.”

“Người phụ trách là ai?” Augustien tiếp nhận máy tính trong tay cậu.

“Này chắc là phải hỏi Nghiêm.” Phillip buông tay, “Chắc chắn anh ấy rõ ràng hơn em.”

Trong biệt thự, Phương Nhạc Cảnh đang ở trong phòng bếp nấu canh, Nghiêm Khải theo sát sau cậu, giống như miếng keo da trâu.

Augustine không hề báo trước, đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp.

Phương Nhạc Cảnh bị dọa, suýt nữa thì quăng cái thìa đi.

“Cậu có thể đừng như hồn ma nữa đi.” Nghiêm Khải bất mãn.

“Có chuyện muốn hỏi cậu.” Đối với việc làm gián đoạn thời gian ôn tồn của hai người, Augustine không hề áy náy, “Điện ảnh và truyền hình Hawaii, người phụ trách là ai?”

“Thế mà bây giờ mới tới hỏi, tôi còn tưởng cậu đã tra xét toàn bộ nắm chắc tất cả rồi.” Nghiêm Khải bất ngờ.

“Tôi sẽ không can thiệp chuyện riêng và quá khứ của cậu ấy.” Augustine nói, “Trừ chuyện này.”

“Công ty điện ảnh này chính là cái gánh hát rong.” Nghiêm Khải nói, “Phim làm ra vừa nát vừa tình sắc, chỉ có thủ pháp quay của đạo diễn miễn cưỡng có thể xem, tuy rằng từng nổi một lần, nhưng hiển nhiên không phải diễn viên nào cũng có thể lấp liếʍ được nội dung và hình ảnh ẩu tả như vậy, trong tay có hai cái tiền*** đã muốn vào giới giải trí kiếm ăn, kết quả là không hiểu thị trường bị người hãm hại, thiếu chút nữa đến cả vốn cũng không còn.”

*** có tiền và họ Tiền

“Cho nên nói hắn không hề có bối cảnh?” Augustine hơi khó tin.

“Tôi cũng rất buồn bực, vì sao

trước đây

tình nhân nhỏ của cậu lại đồng ý quay phim của hắn.” Nghiêm Khải đồng tình vỗ vỗ vai anh, “Chỉ có thể miễn cưỡng quy kết là cậu ta thật sự thích khiêu chiến cực hạn.”

Augustine xoa huyệt thái dương, cảm thấy……… hơi đau đầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »