Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Truy Trục Du Hí - Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)

Chương 40: Anh muốn nghe chính miệng cậu ấy nói

« Chương TrướcChương Tiếp »
~ Phóng viên

Miami***

~


Việc quay phim được tiến hành từng bước, mọi người trong đoàn phim ở chung rất vui vẻ, so với các phim mới khác luôn xôn xao tin tức mà nói, đoàn phim “Mạch nước ngầm” từ khi khai máy cho đến hiện tại, đều bình tĩnh không đánh tiếng gì mấy, không giống đi quay phim mà giống như là bốc hơi khỏi thế giới. Cố tình Dạ Phong Vũ lại không thường xuyên phơi bày động thái cá nhân trên mạng, thế cho nên fan mỗi ngày đều ở trên mạng lăn lộn, vừa nhìn chính chủ nhà khác mà hâm mỗ, vừa mãnh liệt hò hét đòi anh phải đăng ảnh đi!

“Thật sự một chút quảng bá cũng không có a.” Lúc đợi Dạ Phong Vũ nghỉ giữa cảnh, Trình Hạ gọi điện nói chuyện, “Phim cũng sắp quay xong rồi, thế mà nửa cái tin nổi bật cũng không có.”

“Đây cũng là yêu cầu của đạo diễn.” Lương Hạo nói, “Huống hồ phía đầu tư cũng không ý kiến, không cần chút lặt nhặt ấy, coi như chúng ta thử vận may đi. Kịch bản lần này không tệ, không chừng thật sự có thể dựa vào thực lực mà lên.”

Phía đầu tư đương nhiên không có ý kiến gì rồi. Trình Hạ ngồi xổm co ro, phía đầu tư vừa vặn lại là Augustine.

“Còn có một việc nữa.” Lương Hạo tiếp tục nói, “Gần đây Nghiêm tổng hình như rất quan tâm tới Frank.”

“Nghiêm tổng đối với anh họ không thể coi là quan tâm, nhiều nhất chỉ có thể nói là chiếu cố.” Trình Hạ nghiêm túc sửa lại.

“Có gì khác nhau đâu.” Lương Hạo lơ đễnh.

Trình Hạ sâu kín trả lời: “Khác nhau rất lớn đó.” Về sau anh sẽ hiểu.

“Cắt!” Đạo diễn đứng lên, “Rất tốt, hôm nay dừng ở đây, mọi người về sớm chút nghỉ ngơi đi.”

Dạ Phong Vũ nhận cốc nước Trình Hạ đưa cho, tuy rằng là mùa đông lại quay ngoại cảnh, nhưng bởi vì phần lớn cảnh quay là đuổi bắt, thành ra cũng là một thân mồ hôi.

“Đừng có cởi đồ, sẽ cảm đó.” Trình Hạ lấy tay giúp anh quạt quạt, “Chúng ta về khách sạn đi.”

“Hôm nay là đông chí, không định đi ăn bánh chẻo hả?” Dạ Phong Vũ hỏi, “Hôm qua còn đặt chỗ rồi.”

“Không đi, khách sạn cũng có bánh chẻo.” Trình Hạ mở cửa xe, “Hơn nữa Phillip vừa gọi tới, nói tâm tình Augustine tiên sinh không tốt.”

“Thì liên quan gì đến bánh chẻo của em?” Dạ Phong Vũ ngồi bên cạnh cậu, cảm thấy hơi buồn cười.

“Không liên quan đến em, nhưng có liên quan đến anh a.” Trình Hạ trả lời, “Em phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa anh về khách sạn.” Sau đó các anh có thể thoải mái nấu cháo điện thoại, thể hiện tình cảm với nhau, giống như phim tình cảm trong TV vậy đó!

“OK.”

Khoảng cách giữa trường quay và khách sạn khá xa, Dạ Phong Vũ đeo bịt mắt, dự định ngủ một chút.

“Anh thế mà lại không hỏi xem Augustine tiên sinh là vì chuyện gì mà không vui.” Trình Hạ tiến hành khiển trách anh họ.

“Bởi vì anh có thể đoán được.” Giọng Dạ Phong Vũ hơi lười biếng, “Buổi chiều hôm qua, Chu đại sư lại đổi một thực đơn mới.”

Trình Hạ: “…….”

Cư nhiên lại là cái lý do này! Mệt chính mình còn bổ não ra chuyện sóng gió lừa đảo của đế quốc thương nghiệp!

Mà trên thực tế, tâm trạng của Augustine sở dĩ không tốt, chính xác là có một nửa lý do ở vị Chu đại sư tiên phong đạo cốt kia.

Thẳng thắn mà nói là thực liệu phối hợp với mát xa, đích xác rất có tác dụng đối với việc trị liệu căng thẳng suy nhược thần kinh. Nhưng thật vất vả mới thích ứng với hương vị của canh an thần, lại có thể đổi thành liều tăng cường, thậm chí ngay cả cà phê cũng bị các loại rễ cây cỏ kì quái thay thế, mỗi lần họp video, Augustine đều có thể cảm thấy hương vị của cái tách kia xuyên qua đường dây mạng phiêu tán đến hội trường của mọi người.

“Nhưng tóm lại là việc trị liệu xác thực rất có hiệu quả.” Phillip giúp anh đổi một tách trà khác.

“Bao lâu nữa ông ta mới có thể đi?” Augustine hỏi lại lần thứ mười.

“Cho đến khi anh có thể thoải mái đi vào giấc ngủ mới thôi.” Phillip lần thứ mười trả lời, nhưng lại bổ sung, “Đương nhiên, có một khoảng thời gian là lễ năm mới của người Trung Quốc, Chu đại sư nhất định sẽ về quê thăm người thân, chúng ta có thể có được vài ngày nghỉ.”

Augustine buồn rầu xoa huyệt thái dương, tỏ vẻ miễn cưỡng chấp nhận.

Dạ Phong Vũ đúng lúc gọi điện đến.

“Tâm trạng của em hình như không tệ.” Augustine nhướng mi.

“Bởi vì hôm này là đông chí.” Dạ Phong Vũ ngồi bên giường lau tóc.

“Ừ, lý do này nghe có vẻ rất hợp lý.” Augustine phối hợp gật đầu.

“Em mới nhận được điện thoại của Chu đại sư.” Trong giọng nói của Dạ Phong Vũ mang ý cười.

“Cho nên đây mới là lý do chân chính khiến em vui vẻ?” Augustine buồn cười.

“Em đã xem báo cáo sức khỏe của anh, đã tốt hơn trước rất nhiều rồi.” Dạ Phong Vũ tựa vào đầu giường, “Cố thêm một tháng nữa được không?”

“Có phần thưởng không?” Augustine hỏi.

“Có.” Dạ Phong Vũ lấy máy tính bên cạnh đến, “Hơn nữa còn rất kí©h thí©ɧ.”

“Vạn phần chờ mong.” Augustine nới lỏng cà vạt, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

Mười phút sau, Dạ Phong Vũ đeo tai nghe điện thoại chỉ huy: “Anh mau về đây!”

“Anh cũng rất muốn trở về, nhưng điều kiện tiên quyết là anh có thể tìm được đường.” Augustine nhìn chằm chằm bản đồ hỗn loạn trên màn hình, cảm thấy hơi hơi đau đầu.

“OK, giờ anh không cần về nữa.” Dạ Phong Vũ nói.

“Vì sao?” Augustine cảnh giác, “Em tìm được pháp sư mới rồi?”

“Không.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Em bị chém chết rồi.”

Augustine: “…..”

Đối phương là một người sói cấp rất cao, sau khi chém người xong thì kiểm tra trang bị, rồi mang theo thú cưng nghênh ngang rời đi, kết quả còn chưa đến nửa giờ, đã bị một đại đội chặn ở dưới chân thành, không phân biệt phải trái liền giơ đao chém lung tung, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có. Đồng đội nghe tin đều đến tiếp ứng, cũng vô cớ bị chém tới hoa rơi nước chảy. Sau trận chiến, một pháp sư cấp hạng siêu cao chậm rì rì cưỡi sư tử lại đây, cả người lóe ra vầng sáng hiệu ứng đặc biệt, nhặt bốn lần mới nhặt được trang bị, sau đó lại mất ba phút mới xoay người rời đi được.

Người sói nằm hấp hối trên mặt đất, không ngừng đăng bình luận trên màn hình giận giữ mắng người dối trá vô sỉ, nhưng hiển nhiên một chút hiệu quả cũng không có, bởi vì đối phương hoàn toàn không hiểu tiếng Trung.

“Loại trò chơi này rất thú vị.” Augustine rút ra kết luận.

Dạ Phong Vũ buồn cười chui trong chăn: “Anh tìm đâu ra đội ngũ với tài khoản vậy?”

“Nếu em cần thì…… Có điều cấp bậc hiện tại của em cũng rất đáng yêu.” Augustine nói được một nửa lại sửa ý, “Sau này anh có thể cùng em chơi trò chơi.”

“Cho em mượn tài khoản chơi chút.” Dạ Phong Vũ tóm tắt yêu cầu trọng điểm.

“NO.” Augustine cự tuyệt.

“Vậy em phải đi tìm một pháp sư khác.” Dạ Phong Vũ uy hϊếp.

Augustine tao nhã bình tình: “Ở trong khu này, không có ai có cấp bậc cao hơn anh.” Cái gọi là người chơi phủ kín bằng nhân dân tệ, chính là lóa mắt tàn khốc như vậy.

“Anh không phải làm việc sao?” Dạ Phong Vũ lau nước mắt vì cười quá mà ra.

“Để người khác làm là được rồi.” Augustine tựa vào sô pha, “Anh muốn nghe giọng của em.”

Phillip ở ngoài cửa tấm tắc cào tường, thật sự là không nghĩ tới, Augustine lúc yêu đương lại là cái kiểu này.

Lời tâm tình căn bản là không cần mình dạy.

Di động trong túi quần đột nhiên vang, Phillip luống cuống tay chân nhanh chóng rút lui, sợ bị Augustine phát hiện lại đánh thành cún. Có điều cậu hiển nhiên là đánh giá cao sự quan trọng của mình, bởi vì Augustine căn bản ngay cả đầu cũng không có nâng, mà là một mực nghiên cứu……. tài khoản pháp sư trên màn hình.

Mười lăm phút sau, Phillip nhận điện thoại xong trở về, cẩn thận gõ cửa phòng.

“Em nên nghỉ ngơi.” Augustine hôn hôn ống nghe, “Ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.” Dạ Phong Vũ cúp điện thoại, tiếp tục dựa trên giường xem hỗn chiến.

“Có chuyện gì?” Augustine hỏi. Dựa theo tính cách của Phillip, trừ phi là có chuyện tuyệt đối khẩn cấp, nếu không sẽ không đánh gãy điện thoại của mình.

“Vừa nhận được tin tức, đã tra ra người lúc trước gửi thư cho Nghiêm và Calero.” Phillip nói, “Là một tay chó săn tin Miami, tên là John.”

“Chó săn tin?” Augustine nhíu mày.

Trước đó Nghiêm Khải nhận được một thư điện tử nặc danh, trong đó có một file nén chứa toàn bộ quá trình Dạ Phong Vũ cùng một người đàn ông ẩu đả trên boong tàu, hình ảnh cuối cùng là người đàn ông giãy dụa dưới biển, mà Dạ Phong Vũ đưa lưng về phía màn hình tựa vào lan can. Đối phương trắng trợn nói cần một khoản tiền, nếu không liền công bố những tấm ảnh này.

Augustine biết được chuyện này, trước tiên tìm người hack địa chỉ và hòm thư của người gửi, phát hiện hắn không chỉ gửi cho Nghiêm Khải, còn chia một phần ảnh hiện trường gửi cho Calero, còn nói trong tay mình có nhiều hình ảnh khác, có thể giúp hắn uy hϊếp Dạ Phong Vũ đi vào khuôn khổ ——— điều kiện cũng là một số tiền.

“Trước tiên không nói lai lịch đống ảnh này, hành vi của đối phương thể hiện rõ ràng là lừa đảo có tiền lệ rồi.” Phillip nói, “Mục đích đơn giản là tiền, nếu không đã gửi ảnh cho chị dâu, mà không phải là Nghiêm.”

“Calero mới là mục đích của hắn, tôi có lẽ chỉ là tiện thể kiếm thêm.” Nghiêm Khải cũng nói, “Nếu tôi nhận lời mua số ảnh đó, như vậy hắn có thể đạt được mục đích; nếu tôi bởi vậy mà đóng băng Frank, không muốn tốn nhiều tài nguyên để bưng bít, làm cho cậu ấy dần biến mất khỏi giới giải trí, cùng đường khốn cùng thất vọng, cũng chẳng khác nào gián tiếp giúp Calero.”

“Vậy hiện tại làm sao giờ?” Phillip hỏi.

“Chuyển một số tiền cho hắn.” Augustine nói, “Sau đó anh cần gặp Calero, tiện thể cùng hắn bàn một cái hợp đồng.”

“Mua số ảnh đó?” Phillip thăm dò.

Augustine lắc đầu: “Không liên quan đến ảnh chụp, anh với hắn làm một giao dịch chân chính.” Lúc trước Calero mơ ước Dạ Phong Vũ cấp độ cũng không chút thua kém Yuhan phu nhân, nếu không phóng viên cũng sẽ không lựa chọn hắn mà gửi ảnh ——- huống hồ sự tình lại phát sinh trên du thuyền của hắn. Nhưng mặc kệ chân tướng rốt cuộc là cái gì, chỉ có hoàn toàn làm cho đối phương rơi vào trạng thái bị động, mới là thời cơ đàm phán tốt nhất.

Cho nên mới có việc hợp tác khai thác khí than ở lưu vực Karoo, khiến cho Calero phải liều mạng.

“Phóng viên kia ở đâu rồi?” Augustine hỏi.

“Căn hộ McCain, cách đây khoảng một giờ đi xe.” Phillip nói, “Có người đã nhìn thấy hắn.”

“Tốt.” Augustine gật đầu, “Đi thôi, hiện tại đi qua.”

So với Manhattan ở khu trung tâm, căn hộ McCain so ra cũ nát hơn rất nhiều, căn phòng nhỏ hẹp chứa bốn người vạm vỡ, ở giữa là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, hiển nhiên đã bị dọa sợ.

“Đừng sợ, chúng tôi sẽ không dùng phương pháp bạo lực với anh!” Phillip huýt sáo, tiện tay hạ một chiếc ghế dựa xuống.

John hoảng sợ nhìn cậu.

Bốn vệ sĩ rời khỏi căn hộ, Augustine ngồi đối diện hắn lạnh lùng mở miệng: “Mấy tấm ảnh này là chuyện gì?”

“Cái cái cái gì?” John nơm nớp lo sợ nhìn người đàn ông trước mặt.

Phillip đưa điện thoại đến trước mặt hắn.

“Cái này.” John gian nan nuốt nuốt nước miếng, “Cái này là tôi tình cờ chụp được.”

“Nghiêm là bạn tốt của tôi.” Augustine tựa lưng vào ghế ngồi, thong thả xoay cái nhẫn trên tay, “Mà cậu ta rất không vui vẻ gì khi nhận được những tấm ảnh như vậy.”

“Nhưng tôi chỉ là muốn kiếm ít tiền.” John cũng không nghĩ đến chuyện này thế mà lại chọc đến Augustine, vì thế hối hận không ngừng nói, “Tôi cũng không có công khai chỗ ảnh đó.”

“Nói cho tôi biết chân tướng của chúng.” Mặt Augustine không chút cảm xúc.

“Là chuyện vài năm trước, lúc đó tôi làm phóng viên của một tạp chí ở Miami, sau đó bị sa thải, nên phải lên du thuyền của Calero làm người tạp vụ.” John trả lời.

“Không có ai hứng thú với quá khứ của anh.” Phillip vẻ mặt ôn hòa nhìn hắn, “Hiện tại nói trọng điểm được chưa?”

“Có một ngày tôi đang cọ boong tàu, đột nhiên chợt nghe tiếng khắc khẩu, vì thế liền trốn ra sau cửa.” John nói, “Ngay sau đó tôi nhìn thấy hai người đàn ông đang kích đông, vừa cãi nhau vừa đánh, tôi nhận ra một người trong đó là Vinson tiên sinh đến từ châu Âu.”

“Tiếp theo xảy ra chuyện gì?” Augustine hỏi.

“Bọn họ cãi nhau càng lúc càng kịch liệt, tôi biết Vinson trong xã hội châu Âu rất có danh tiếng, cho nên dùng di động chụp lại ảnh, định về sau bán cho tuần san giải trí. Lại không ngờ bởi vì sau đó tranh chấp giữa hai người quá lớn, Vinson trượt chân theo sàn tàu rơi xuống biển.” John nói, “Lúc ấy tôi hoảng sợ, ngay sau đó từ phía sau truyền đến tiếng bước chân, sợ bị phát hiện, tôi tạm thời rời khỏi boong tàu.”

“Sau đó cậu giữ những tấm ảnh nhiều năm như vậy?” Augustine hỏi, “Vì sao lúc đó không giao cho truyền thông?”

“Bởi vì sau đó Vinson đã chết.” John nói, “Nếu ảnh chụp bị coi là chứng cứ giao cho cảnh sát, tôi không lấy được một đồng nào hết.”

“Nhưng lúc đó nghệ sĩ này cũng không phải rất nổi tiếng, cho nên anh cũng không tính toán dùng ảnh chụp đến tống tiền cậu ấy.” Phillip tiếp lời hắn, “Mà là lựa chọn tạm thời giữ bí mật, cho đến thời gian trước đây anh thiếu nợ người ta, bất đắc dĩ mới gửi ảnh cho Nghiêm, sở dĩ không trực tiếp gửi cho nghệ sĩ này, là bởi vì anh biết cậu ấy không đáp ứng nổi cái giá anh muốn, phải không?”

John khúm núm gật đầu.

“Nhưng thực đáng tiếc, Nghiêm ghét nhất bị người ta đe dọa.” Augustine cũng vậy. Phillip vỗ vỗ vai hắn: “Vậy vì sao lại gửi ảnh cho Calero?”

“Ai cũng biết Calero có hứng thú với hắn, nhưng vẫn luôn bị từ chối.” John nói, “Tôi nghĩ Calero hẳn là rất muốn những tấm ảnh này.”

“Cho nên? Nhận được thù lao của Calero chưa?” Phillip hỏi.

“Hoàn toàn không.” John lắc đầu, “Hắn thậm chí còn gọi cho tôi, nói tôi sớm từ bỏ ý định này đi.”

Nhìn không ra đó. Phillip nhướng mi, cùng Augustine trao đổi ánh mắt một cái —- nếu đối phương lại thức thời như vậy, thế thì cùng hợp tác khai thác khí than cũng không tệ.

“Nghệ sĩ này là được Vinson đưa lên thuyền?” Augustine hỏi.

“Không biết, tôi chỉ là một người làm tạp vụ.” John nói, “Nhưng hình như hắn còn dẫn theo bạn gái lên thuyền, là gái phục vụ giao tiếp nổi tiếng ở New York.”

“Vậy sau khi Vinson chết thì sao? Trên du thuyền lại xảy ra chuyện gì?” Phillip tiếp tục hỏi.

“Tối ba ngày sau, mới có người phát hiện Vinson mất tích. Nên du thuyền chạy hết tốc độ về bến tàu, cảnh sát điều tra kết luận là trượt chân rơi xuống, đơn thuần là sự kiện bất ngờ.” John nhớ lại ngay tình huống lúc đó, “Cũng không có khiến cho xã hội quá chú ý.”

“Vậy nghệ sĩ kia thì sao?” Augustine nhìn hắn.

“Vừa lên bờ thì mất tích, tôi cũng không có gặp lại.” John lắc đầu.

“Vì sao lúc ấy không giao ngay ảnh cho Calero?” Phillip tiếp tục hỏi.

“Bởi vì lúc thuyền về bến, tôi từng thấy Calero với hắn ngồi uống cà phê với nhau, hơn nữa còn hai lần cùng một chỗ.” John nói, “Cho nên tôi tưởng hai người đó đã cùng với nhau rồi.” Dù sao phú hào và nghệ sĩ ở cùng nhau, có quan hệ cũng là chuyện đơn giản, “Cho đến hai năm sau tôi mới vô tình nghe được người ta nói, Calero hình như chưa theo đuổi được hắn, còn vì vậy mà cực kì phẫn nộ.”

“Cho nên anh muốn thử vận may kiếm một khoản?” Phillip nói, “Nhưng hiển nhiên vận khí thật không tốt.”

“Cậu còn biết gì nữa? Về nghệ sĩ này.” Augustine tiếp tục cao cao tại thượng nhìn hắn.

“Thật sự không có.” John liều mạng lắc đầu.

Nửa tiếng sau, Augustine cùng Phillip đi ra khỏi nhà trọ, lái xe chạy vòng quanh Manhattan.

“Muốn đi hỏi Calero xem sự thực ra sao không?” Phillip ngoái người lại.

Augustine lắc đầu.

“Vì sao?” Phillip khó hiểu, “Trong chuyện hợp tác khí than chúng ta đã nắm quyền chủ động, lúc nào cũng có thể bàn điều kiện với hắn.”

“Anh muốn tự mình hỏi.” Augustine trả lời.

“Ý anh là…. chị dâu?” Phillip dò hỏi, “Nhưng hình như cậu ấy không tính cho chúng ta can thiệp vào chuyện này.”

“Anh không quan tâm trước đây xảy ra chuyện gì.” Augustine nhắm mắt lại, “Nhưng anh hy vọng cậu ấy có thể hoàn toàn tin tưởng anh.”

“Vậy muốn đi Trung Quốc không?” Phillip nhún vai, “Vừa dịp năm mới truyền thống, người yêu cũng nên ở bên nhau.”

“Trước trừ tịch.” Augustine phân phó.

“Thời gian thì không thành vấn đề.” Phillip nhận lời, nhưng vẫn lo lắng, “Em muốn hỏi là, nếu chị dâu kiên quyết không muốn, bây giờ cậu ấy còn đang quay phim ——–“

“Vậy thì anh sẽ coi như không biết chuyện này.” Augustine nói, “Lúc đó lại hỏi Calero cũng không muộn.”

Nhìn sắc mặt khó nắm bắt của anh, Phillip rất thức thời quay lại, không tiếp tục đề tài này nữa.

Đông chí qua đi, thời tiết càng ngày càng lạnh, đảo mắt đã đến hai mươi tám tháng chạp. Bạn trai cảnh sát của Mục Tâm bị thương khi làm nhiệm vụ, cho nên đạo diễn cố ý điều chỉnh tiến độ cho cô bảy ngày nghỉ. Không có bạn diễn, Dạ Phong Vũ cũng trở thành trống lịch, cùng Trình Hạ ra ngoài dạo phố hóng gió, tiện thế mua hai túi điểm tâm kiểu cổ truyền, chuẩn bị về xem chương trình TV mừng đêm giao thừa.

“Hay là gọi một nồi lẩu nhỏ về?” Trình Hạ lấy thẻ phòng ra mở cửa, sau đó không kịp đợi Dạ Phong Vũ trả lời, đã “a” một tiếng kêu lên.

Dạ Phong Vũ cười ra tiếng.

Augustine ánh mắt ôn nhu.

“Ôi! Vì sao cậu còn ở lại đây!” Phillip bất thình lình xuất hiện, một phát tha Chuột chũi nhỏ đi mất.

Trình Hạ vẫn liên tục há miệng, đây nhất định là mình đang nằm mơ! Bởi vì quá độ tưởng niệm nam thần!

“Hy vọng anh không lỡ mất năm mới của em.” Augustine mở hai tay về phía cạu.

“Đương nhiên không.” Dạ Phong Vũ mạnh mẽ ôm anh: “Vì sao không nói cho em biết trước?”

“Bởi vì cuộc sống cần những bất ngờ.” Augustine ghé vào tai cậu thầm thì, “Có vui không?”

Dạ Phong Vũ gật đầu, giọng nói hơi khàn: “Cám ơn.”

“Anh đã xem tình hình em quay phim hôm nay.” Augustine ôm cậu ngồi lên sô pha, “Có vẻ như bị thương rất nhiều.”

“Anh ở phim trường?” Dạ Phong Vũ hiếm khi đầu óc chậm chạp.

“Anh rất muốn đến phim trường, nhưng hẳn là sẽ bị người khác phát hiện.” Augustine cởi cúc áo sơ mi cậu.

“………… Nên là vệ sĩ?” Dạ Phong Vũ phản ứng được.

“Bọn họ bảo vệ em rất tốt.” Augustine đối với chuyện này rất vừa lòng.

“Vốn là không có chuyện gì.” Dạ Phong Vũ ôm cổ anh.

“Vì sao em biết là bởi vì có những người này, nên đối phương mới không dám động thủ?” Augustine kiểm tra vết bầm trước ngực cậu, “Cần bôi thuốc không?”

“Không cần, ngày mai sẽ khỏi.” Dạ Phong Vũ hỏi, “Anh đến Trung Quốc lúc mấy giờ?”

“Năm tiếng trước.” Augustine cầm tay cậu.

“Chắc là mệt rồi.” Dạ Phong Vũ nói, “Đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

Augustine ôm cậu, tiến vào phòng tắm.

“A! Cư nhiên hiện tại bắt đầu tắm rửa.” Phillip dựa vào tường nghe lén.

“Anh thật sự đáng khinh.” Trình Hạ ngồi bên giường, vừa gặm đồ ăn vừa khinh bỉ.

“Cậu chắc chắn không tới? Hình như rất kịch liệt.” Phillip hai mắt tỏa sáng.

Nội tâm Trình Hạ thiên nhân giao chiến.

“Woooooooo!” Phillip cảm thán không ngừng.

Trình Hạ quyết đoán bỏ lại đồ ăn, cùng anh ghé sát vào tường.

Tuy rằng là khách sạn năm sao cao cấp, nhưng điều kiện ở nơi quay phim cũng không phải là quá tốt, bồn tắm hơi nhỏ, rất không tiện làm sự việc gì đó.

Augustine tỏ vẻ không hài lòng, hiển nhiên tâm tình rất bị ảnh hưởng.

“Nghĩ gì vậy?” Dạ Phong Vũ vẩy vẩy nước lên mặt anh.

“Mua đứt cái khách sạn này.” Augustine trả lời.

Dạ Phong Vũ cười xoắn xuýt: “Sau này em sẽ còn đi rất nhiều nơi quay phim nữa.”

“Vậy mua hết tất cả khách sạn, hoặc là cả cái công ty sản xuất phim kia luôn.” Augustine để người ta ngồi khóa lên đùi mình, “Lần sau lại có cảnh nguy hiểm như này, có thể để người khác đóng thay.”

“Có mấy vết bầm tím không phải là nguy hiểm.” Dạ Phong Vũ đặt cằm lên vai anh, “Giống như nằm mơ vậy.”

“Ý em là việc nhìn thấy anh?” Augustine vỗ vỗ lưng cậu, “Nếu nói vậy, em về sau hẳn là sẽ thường xuyên mơ những giấc mơ loại này vậy.”

“Có thể mơ bao lâu?” Dạ Phong Vũ lười biếng hỏi.

“Cho đến khi em không muốn làm diễn viên nữa mới thôi.” Augustine cắn vành tai cậu.

Vách tường phòng tắm trơn ướt, Dạ Phong Vũ chống hai tay, chịu đựng anh thong thả xâm chiếm từ phía sau.

Tư thế đứng đối với hai người đều là lần đầu tiên, cho nên cũng hơi……. gian nan chút.

“Có lẽ chúng ta có thể trở lại giường.” Dạ Phong Vũ nửa đường đề nghị.

Nhưng Augustine hiển nhiên không định tiếp thu đề nghị của cậu.

Lại qua năm phút đồng hồ, vẫn là một chút tiến triển cũng không có. Dạ Phong Vũ bị anh gây sức ép đã sắp đứng không vững, đành phải đề nghị lại: “Nếu nhất định phải ở phòng tắm, ít nhất có thể đổi chỗ.”

“Bồn tắm?” Augustine ghé vào tai cậu hỏi.

Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại, chủ động tì lên bồn rửa tay, như đang dụ dỗ anh giữ lấy xâm lấn.

So với vừa rồi chống vách tường, độ cong như vậy hiển nhiên càng mê người. Hơi thở Augustine đột nhiên ồ ồ, hai tay gắt gao nắm vòng eo cậu.

Dạ Phong Vũ cắn môi dưới, thân thể hơi run rẩy.

Có lẽ là bởi vì xa cách lâu ngày mới gặp lại, có lẽ là bởi vì loại tư thế làm này quá mức kí©h thí©ɧ, lại có lẽ là bỏi vì trong phòng tắm hơi nước tràn ngập. Dạ Phong Vũ cảm thấy hình như trong nháy mắt, linh hồn mình như sắp bay ra, chỉ biết há miệng thở dốc, lại vẫn có chút kɧoáı ©ảʍ đến khó thở.

Gương thiết kế chống mờ hơi nước, mở mắt có thể nhìn được chính mình —— xa lạ mà lại da^ʍ mĩ.

Cảm nhận được thân thể cậu biến hoá, Augustine giống như được cổ vũ, càng trở nên điên cuồng, từ phòng tắm đến bồn tắm lại đến trên giường, trận ái tình này tựa hồ vĩnh viễn không đến hồi kết.

Sau nửa đêm, Dạ Phong Vũ nằm nghiêng trên giường, thân thể còn hơi run nhẹ.

“Đưa em đi tắm nhé?” Augustine cẩn thận ôm cậu vào lòng. Đây là lần đầu tiên hai người không bị cản trở mà thân mật với nhau, tuy rằng biết là phải có điểm dừng, nhưng vẫn nhịn không được muốn đối phương từ trong ra ngoài, lưu lại hết thảy hơi thở của chính mình.

“Tự em làm được.” Dạ Phong Vũ ngồi dậy.

“Giận rồi sao?” Augustine ôm chặt cậu không buông.

“Không.” Dạ Phong Vũ tựa vào vai anh, “Chỉ là em không xác định nếu cùng anh vào phòng tắm, còn có thể phát sinh chuyện gì.”

“Tin anh.” Augustine đỡ cậu đứng dậy.

“Ngày mai em còn phải quay phim.” Dạ Phong Vũ hít một hơi khí lạnh. Tuy rằng là một người ham vận động chuyên nghiệp, nhưng hiển nhiên không đủ để đối phó với sự…….. kịch liệt vừa rồi.

“Anh sẽ giải quyết chuyện này.” Augustine để cậu tựa lại vào bồn rửa tay.

“Mua đoàn phim sao?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Anh có thể vì em mua cả thế giới.” Động tác Augustine giúp cậu tắm rửa rất ôn nhu, ôn nhu càng như là đang…. tán tỉnh.

“Em thật sự có thể tự làm.” Dạ Phong Vũ muốn động đậy, lưng lại bị đè lại.

Augustine vén áo ngủ của mình lên, ý đồ rất rõ ràng.

Vì thể vốn là hai người dự định tắm rửa nghỉ ngơi, lại qua khoảng chừng một giờ, mới sức cùng lực kiệt nằm về giường.

“Trời sắp sáng rồi.” Giọng Dạ Phong Vũ gần như không ra tiếng.

“Ngủ ngon.” Augustine ôm chặt cậu.

Dạ Phong Vũ mơ mơ hồ hồ trả lời một tiếng, nháy mắt đã ngủ mất, cho đến bốn giờ chiều hôm sau mới tỉnh lại.

“Trình Hạ ngồi bên giường, dùng ánh mắt tiểu thái giám nhìn hoàng hậu mà nhìn anh.

“Đi ra ngoài.” Dạ Phong Vũ dùng gối che đầu.

Vì vậy em họ đã bị dọa sợ, vì sao giọng lại ách thành như vậy các anh tối hôm qua rốt cuộc như thế nào…… Khụ.

“Xin phép đạo diễn chưa?” Dạ Phong Vũ hỏi.

“Đương nhiên đã xin rồi.” Trình Hạ lắc lắc anh, “Augustine ở phòng bên cạnh, anh ấy nói phải họp nên không quấy rầy anh nghỉ ngơi. Ừm, hình như là bao cả tầng.”

“Anh ngủ tiếp đây.” Dạ Phong Vũ nhắm mắt lại.

“Dậy ăn gì đã.” Trình Hạ vươn tay kéo chăn.

Dạ Phong Vũ nằm trên giường, chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ nhỏ, dáng người đẹp đến chọc tức người khác. Từ sau lưng đến đùi trải rộng vết hôn, thậm chí còn có một cái….. dấu răng.

Đùng một tiếng, Trình Hạ cảm thấy hình tượng nam thần cứ vậy mà sụp đổ một chút.

“Nhìn xong rồi thì trả chăn lại cho anh.” Dạ Phong Vũ cả người đều không muốn động đậy.

Thật sự rất sa đọa! Trình Hạ thở dài thở ngắn, cam chịu giúp anh đắp chăn, “Em đi gọi bữa sáng, anh đừng ngủ vội.”
« Chương TrướcChương Tiếp »