Quyển 3 - Chương 13

Lưu Tô bất đắc dĩ phồng má lên, bị người khổng lồ đặt lên bả vai của gã, Mái tóc màu hạt dẻ dài đến nửa đầu nhưng không hề ngắn, được buộc lên một chút, đôi chân trần lộ ra khỏi gấu váy, đung đưa nhẹ nhàng.

Hai người bọn họ bước ra khỏi nhà tắm suối nước nóng, thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Mọi người ngạc nhiên nhìn người khổng lồ và tinh linh nhỏ trên vai gã, giống như những đứa trẻ từng ngạc nhiên khi thấy khu vườn của người khổng lồ vậy.

Người khổng lồ có chút không vui, gã không thích chia sẻ đồ đạc của mình với người khác, gã cũng ghét những ồn ào và ánh mắt thèm thuồng đang nhìn chòng chọc ấy. Ngay khi gã đưa tay ra, muốn đem Lưu Tô xuống khỏi vai mình, tinh linh nhỏ đã mỉm cười và đưa bàn tay nhỏ nhắn dịu dàng chạm vào mặt người khổng lồ: "Đừng tức giận, ngươi nhìn này, không phải ta vẫn ở đây hay sao? Mọi người chỉ tò mò một chút xíu thôi, cũng chỉ nhìn thêm mấy lần, họ sẽ không chạy đến cướp của ngươi đâu."

"Hừ. Không muốn cho nhìn." Mặt người khổng lồ tối sầm, cẩn thận vòng qua eo của Lưu Tô, tựa như là vuốt ve cánh bươm bướm, dùng sức cực kỳ nhẹ nhàng.

"Nhưng mà cứ ở trong túi áo mãi thì khó chịu lắm." Lưu Tô thử thăm dò, ôm lấy ngón tay của người khổng lồ, thở dài nói: "Ta thích ngồi ở chỗ này, cảm giác rất an toàn."

Tay người khổng lồ cứng đờ, do dự một lúc, đấu tranh nội tâm một hồi, mới buông ngón tay ra, lông mày Lưu Tô cong lên, cậu mỉm cười, ngọt ngào nói: "Cám ơn."

Họ đi bộ qua khu chợ đông đúc, đến quán rượu của người lùn và uống một thùng bia lúa mạch lớn, trong khoảng thời gian đó, bàn tay của người khổng lồ không ngừng đẩy những bàn tay khác muốn chạm vào Lưu Tô, khiến cho những người lùn đang háo hức đều chui dưới gầm bàn, nhận được rất nhiều tràng pháo tay.

"Tinh linh nhỏ như thế này, chắc hẳn nuôi rất phiền phức nhỉ." Ông chủ với bộ râu quai nón thở dài bằng giọng điệu của người từng trải: "Lúc trước ta cũng từng nhặt được một con."

"Sau đó thì sao?" Lưu Tô hơi nghiêng đầu, bộ dáng đang nghe kể một câu chuyện cũ.

"Nuôi được mấy ngày, vết thương lành lại thì bay đi mất." Râu quai nón hơi buồn bực, rót một ly bia lớn uống ừng ực.

"Bay đi mất?" Lưu Tô và người khổng lồ đồng thanh nói một lượt, sau đó thì cùng nhìn về phía vai của Lưu Tô.

"Giờ ngươi vẫn còn nhỏ, chờ lớn lên chút nữa sẽ có cánh. Có cánh thì sẽ "Viuu——" một cái, bay mất..." Người lùn có râu đứng trên một chiếc ghế đẩu và một tay cầm chiếc cốc lớn, làm động tác bay bằng một tay, lòng bàn tay trượt trên những con sóng cong cong, làm xáo trộn tâm trạng đang tốt của người khổng lồ.

Người lùn nốc cạn một cốc bia khác, làm đổ một nửa lên áo khoác và bộ râu của ông ta, ông ta hát một bài hát gì đó trong miệng, hát lộn xộn không ra cái gì.

"Bồ câu của ta bay đi, bay đi hỡi...

Ta ở quán rượu đây nhung nhớ nàng, nhung nhớ nàng...

Uống xong chén rượu cuối cùng,

Hát lên câu ca cuối cùng,

Ta vẫn còn nhớ thương nàng, nhớ thương nàng...

Bồ câu của ta ơi...Bay đi rồi..."

Người lùn uống từng ngụm lớn rượu, lớn tiếng hát, vừa hát vừa gào khóc, rồi tiếng khóc át cả tiếng hát. Người lùn xung quanh nháo nhào ôm ông ta an ủi, đi đứng xiên xiên vẹo vẹo, như thể bọn họ đang ở trên một chiếc thuyền bị lắc lư.

Cơ thể Lưu Tô rất nhỏ bé suýt chút nữa bị thổi bay bởi chuyển động lộn xộn này, người khổng lồ đã dùng một tay bảo vệ cho cậu, nhíu máy vứt xuống bàn một đồng bạc, khom người đi ra khỏi, vứt bỏ ồn ào náo nhiệt sau lưng.