Chương 4

Lý Nhược hàm nhìn thấy ánh mắt trống rỗng, thấy Mạnh Kiều Dịch dẫn Vạn Tố Y lên xe, thì chịu sự đả kích không nhỏ.

Người đàn ông lái xe Maybach 62S...Chiếc xe đi mất ngay trước mắt, Lý Nhược Hàm trong lòng hơi hoảng, mối quan hệ của Vạn Tố Y với người đàn ông không bình thường này là như thế nào?

Làm sao có thể...Vạn Tố Y bình thường như vậy, làm sao có thể sống tốt hơn khi đã rời khỏi Lương Dần chứ! Vạn Tố Y sống càng sung sướиɠ, Lý Nhược hàm càng không cam lòng!

Sau khi lên xe, đôi mắt của Vạn Tố Y hơi đỏ, ánh mắt của Mạnh Kiều dịch liếc nhìn cô. nghe có vẻ bình tĩnh và giọng nói trầm ấm như nhắc nhở cô: “Chuyện xấu đã qua, nó không đáng để em phải buồn.”

“Ừ.” Vạn Tố Y trả lời nhanh gọn, ngay cả sự ngạc nhiên cũng không có. Khiến Mạnh Kiều Dịch phải quay lại và nhìn cô, cô đối với Mạnh Kiều Dịch mà nói không hề hiểu rõ, xem ra không phải chỉ có đơn giản như vậy.

Mọi thứ về nhà họ Lương đối với Tố Y mà nói đã kết thúc rồi, và cô không nên buồn vì điều đó. Cô hít một hơi thật sâu và cố gắng chuyển hướng sự cố gắng của mình.

Trên đường đi, cả hai đều không nói gì, còn Vạn Tố Y thì rất mất tự nhiên. Bầu không khí trong xe khiến Vạn Tố Y cảm thấy vô cùng mắc cỡ, sự chú ý của cô đã chuyển sang vấn đề đang chờ trước mắt.

Cô nên đối diện với nó thế nào? Cô sẽ ở đâu tối nay? Cô nên giới thiệu bản thân với gia đình anh như thế nào?

Những vấn đề này lấp đầy đầu của Vạn Tố Y. Thời gian trôi đi, cô đã rất lo lắng hồi hộp, và cô đã không nhận ra rằng chiếc xe đã dừng lại.

“Đến rồi.” Mạnh Kiều Dịch tháo dây an toàn và nhắc nhở cô.

Vạn Tố Y lấy lại tinh thần, bối rối tháo dây an toàn. Dây an toàn chặt quá, cô cúi đầu một lúc lâu và không mở nó ra được. Mạnh Kiều Dịch đã xuống xe, không đợi cô, mở cửa bên cạnh ấn cửa và mỉm cười đầy nham hiểm: ‘Không thể mở? Hay em muốn tôi giúp em?”

“Không mở được.” Mạnh Kiều Dịch mỉm cười và cúi người, Vạn Tố Y có chút mắc cỡ. Hai tay sạch sẽ và móng tay được cắt tỉa gọn gàng tháo nút dây an taofn. Vì chuyển động này hai người rất gần nhau, Vạn Tố Y có thể ngưi rthaasy mùi hương sảng khoái của cơ thể anh, loại người sạch sẽ này không thể không ngửi.

Mạnh Kiều Dịch tập trung mở dây an toàn cho cô. cô không nhận ra rằng khoảng cách giữa hai người đã quá gần: “Xong rồi.”

“Dạ”.

Anh nói xong, Vạn Tố Y vô thức ngẩng đầu lên, Mạnh Kiều Dịch nhìn vào khuôn mặt cô, bốn con mắt chạm nhau. Khoảng cách giữa hai khuôn mặt chỉ là vài milimet, và chúng gần như chạm nhau.

Hai cặp mắt nhìn vào mặt nhau và đối phương nghĩ gì đều không thể che giấu. ánh mắt hai người chuyển hướng, Vạn Tố Y trở lên bối rối. Hai tay đặt trên đùi không dám di chuyển, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ra vẻ bình tĩnh. Nhưng trước mặt Mạnh Kiều Dịch, lại không che giấu nổi sự căng thẳng.

Mạnh Kiều Dịch đang đứng thẳng, tay phải nắm chặt ho một tiếng: “Đi vào thôi!” Vạn Tố Y gật đầu cẩn thận bước xuống xe. Bước xuống xe, cô cẩn thận nhìn xung quanh.

Nơi Vạn Tố Y dừng lại không giống như một gara, nó giống như một khu vườn, xung quanh đều là cây cỏ và các loại hoa, trước mắt là cả một cảnh sắc với màu xanh của cây cối. Căn nhà này không giống trong thành phố, trong thành phố không khí không tuyệt như vậy.

Mạnh Kiều Dịch thấy Vạn Tố Y đang đưa mắt đánh giá xung quang, tùy tiện hỏi một câu: “Ngày mai cuối tuần có phải đi làm không?”

“Ừm, không.” Đang chuyên tâm quan sát bỗng bừng tỉnh trả lời anh.

“Vậy ngày mai anh sẽ đưa em đi thăm thú nói này, hôm nay muộn rồi.” Mạnh Kiều Dịch một tay ra lệnh cho cô: “Đi thôi!”

Vạn Tố Y bước theo bước chân của anh. Anh phải mất mười phút đi từ đây đến cổng chính. Trong mười phút, mọi thứ mà Vạn Tố Y nhìn thấy có thể mô tả như một lâu đài.

Họ đi trên con đường được bao quanh bởi các loại cây cỏ mà Vạn Tố Y cũng nhìn thấy trong thảm cỏ ở đài phun nước kiểu Tây. Cách đài phun nước không xa là một cái đình được quấn bằng dây leo. Có những chiếc bàn và ghế được chạm khắc bằng rễ cây, và phía sau là một vườn cây. Vạn Tố Y mơ hồ như nhìn thấy trên cổng có đề hai chữ “Quả Viên”. Tiếp tục đi về phía trước,c ó một cái ao nhỏ được bao quanh bởi các tảng đá cuội.

Vạn Tố Y chỉ nhìn về một phía, nên cổ cảu cô hơi đau. Cô không xem nữa mà quay lại và đi theo Mạnh Kiều Dịch.

Nói tóm lại, nơi này chỉ có thể dùng hai từ “hào hoa” để hình dung. Nhà Lương Dần trong mắt bạn bè cô đã là một gia đình giàu có, nhưng bây giờ đối với những thứ trước mặt cô đây thì không thể so bì được.

Mạnh Kiều Dịch nghiêng người nhìn sang, Vạn Tố Y bình tĩnh nhìn theo ánh mắt anh, đôi môi anh nở nụ cười. Cô không tò mò về mọi thứ này, hay là muốn người khác tò mò về cô đối với cuộc sống tương lai, Mạnh Kiều Dịch vẫn đang mong chờ.

Hai người bước vào phòng khách, ngay lập tức có một dì đặt dép dưới chân, Vạn Tố Y cúi đầu cảm ơn. Mạnh Kiều Dịch cởϊ áσ ngoài, gọi hầu nam từ trong phòng treo đồ đi ra.

Vạn Tố Y nhìn thấy chàng trai cầm chiếc áo sạch sẽ của Mạnh Kiều Dịch, không biết pahir xưng hô sao với người này. Người hầu nam ấy thay Mạnh Kiều Dịch mặc y phục. Đôi mắt của Vạn Tố Y lướt qua giữa hai người họ, ánh mắt như đang tưởng tượng gì đó.

Mạnh Kiều Dịch chú ý đến đôi mắt của cô, nhưng anh ấy mỉm cười và không giải thích. Rồi mở miệng giới thiệu: “Đây là Tôn Ích, chủ yếu chịu trách nhiệm về y phục trong nhà. Vừa rồi là dì Vinh, hôm nay vừa đến sẽ chăm sóc cho cuộc sống của em.”

“....”

Sau khi nghe lời giới thiệu, Vạn Tố Y lặng lẽ nhìn Mạnh Kiều Dịch đầy vẻ kỳ quái.

Ở nhà này, từ người quản gia đến người quản lý quần áo dường như đều là đàn ông, chỉ có dì Vinh là phụ nữ, mới đến hôm nay...

Hay là Mạnh Kiều Dịch có sở thích kỳ lạ nào, mà có rất nhiều đàn ông trong nhà? Hơn nữa...nhìn dáng vẻ họ đều rất đẹp, sáng lạn và hợp khẩu vị.

Vạn Tố Y không thể không nhìn Tôn Ích. Tôn Ích nở một nụ cười thân thiện, cô mỉm cười và thu tầm mắt lại. Mạnh Kiều Dịch nhịn cười và suýt nữa bật cười thành tiếng. Nhưng anh nhanh chóng nuốt tiếng cười lại, nói với dì Vinh: “dì Vinh, tôi bảo dì sắp xếp phòng, dì đã sắp xếp chưa?”

“Vâng thưa ngài, tất cả đã xong.” Dì Vinh cung kính trả lời.

Mạnh Kiều Dịch gật đầu hài lòng, và nói với Vạn Tố Y bên cạnh: “Hôm nay trễ rồi, nghỉ ngơi sớm, cái khác để mai nói.”

“Cái này...” Vạn Tố Y thấy Mạnh Kiều Dịch muốn đi, mau chóng nói với Mạnh Kiều Dịch, “Chúng ta không phải đi gặp người lớn sao?” Cô đã ở đây rồi chẳng chào hỏi gì cả, vừa đến liền đi nghỉ ngơi luôn, thực sự quá thất lễ.

Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y cười: “Không cần, họ không sống ở đây, hai ngày nữa tôi sẽ đưa em trở về nhà cũ chào hỏi sau.”

“Chúc ngủ ngon.” Mạnh Kiều Dịch nói xong, trực tiếp nói chúc ngủ ngon với cô rồi đi thẳng lên lầu.

Tôn Ích cầm quần áo để vào phòng treo đồ, Mạnh Kiều Dịch đột nhiên dừng lại và nói với cậu: “Tôn Ích, em đến phòng của anh.”

“Tiểu thư, tôi sẽ đưa cô đi xem phòng.” Dì Vinh lúc này cũng đi tới bên cạnh Tố y nói.

Vạn Tố Y cố gắng kìm nén con thim khỏi kinh ngạc, ngây ngốc trả lời dì Vinh: “Dạ”

Nghe xong, cô vẫn phải tiêu hóa và tiêu hóa...

Một người đàn ông sống một mình trong một ngôi nhà lớn như vậy! Không có phụ nữ xung quanh, tất cả đều là đàn ông? Vừa rồi, Mạnh Kiều dịch còn kêu Tôn Ích vào phòng anh, vào...vào phòng!