Chương 3

Tôi hưng phấn nhìn chằm chằm vào chiếc ghế kia. Dân làng cũng đều nhận ra đó là vật quý hiếm. Vì vậy, tất cả chúng tôi giống như bầy sói đói, nhìn chằm chằm vào con mồi đang trôi nổi trên sông kia. Đúng lúc tôi định tiến về phía trước, thì bà nội đã ôm chặt lấy tôi và hét lên, lúc này sắc mặt bà đã trắng bệch như tờ giấy.

"Mọi người tránh xa ra! Mạn gia đang tới!" Đột nhiên có tiếng hét vang lên, tôi nhìn lại thì thấy đó là người giàu trong thôn gọi là Trần Mạn.

Ở nông thôn, gia đình càng giàu có thì tiếng nói của họ càng lớn. Gia tộc đông nhân khẩu nhất và giàu có nhất trong làng chúng tôi chắc chắn là Trần Mạn. Là gia tộc cầm quyền hiện tại của Trần gia. Ngày thường tất cả mọi người đều gọi ông ta là Mạn gia

“Hừm, lại đến nữa." “Mẹ nó, đúng là ỷ thế hϊếp người mà, thật vô lý!" Dân làng nhìn thấy Mãn gia tới, thì tụ tập lại thảo luận sôi nổi.

Mạn gia liếc nhìn dân làng, bước nhanh về phía trước, liếc nhìn dòng sông, rồi ười nói: "Ghế tốt thật đấy. Nếu đưa vào trong trấn, nhất định có thể bán được giá tốt."

Tiếp theo, ông ta cũng không nói nhiều. Đã trực tiếp yêu cầu những người làm nhặt chiếc ghế bành từ dưới nước lên. Tuy rằng mọi người đều không hài lòng, nhưng mọi người cũng ngại lấy trứng chọi đá, nên chỉ lầm bầm vài câu rồi cũng im bặt.

Nhìn một đám người Trần gia khiêng ghế bước đi, tôi nhổ nước bọt khinh bỉ nói: “Đúng là thứ cường hào ác bá mà, ai cũng đều thấy, dựa vào cái gì ông ta nói lấy là lấy vậy chứ!"

Bà nội nhìn chằm chằm vào dòng sông, đôi mắt mờ đi, cuối cùng thở dài: "Aizz, e rằng ngăn không được rồi."

Tôi gãi đầu không hiểu ý bà, nên đành phải đưa bà về nhà.

Ngay khi tôi tưởng rằng chuyện này đã kết thúc. Thì chỉ vài ngày sau, trong làng đột nhiên xuất hiện một tin đồn kỳ lạ rằng. Chỉ cần tới nửa đêm canh ba, ở Trần gia sẽ truyền đến tiếng hát tuồng trầm ngâm suốt đêm dài.

Hơn nữa, còn có người chết.

Người đàn ông đã chết này là nhị lão thái gia của nhà họ Trần, năm nay đã gần tám mươi, tuy nhiên, trước giờ thân thể của người này rất khoẻ mạnh, nên sao lại đột nhiên chết chứ?

Đến tối, Trần Mạn dẫn theo cả nhà họ Trần nâng quan tài của nhị lão thái gia tới nhà tôi. Vừa vào sân, lão ta đã nói với bà nội tội: “Bà ơi, việc tang lễ của cha tôi đều trông cậy vào bà. Trong làng không ai rành việc này như bà, làm phiền bà rồi.”

Nội tôi không trả lời, mà đi vòng quanh quan tài của nhị lão thái, rồi bà ngước nhìn Trần Mạn. Nhưng ánh mắt kia lại giống như không quen biết lão ta.

"Cha cậu chết như thế nào?" Bà nội đột nhiên mở miệng hỏi.

Cả nhà họ Mạn sững sờ một lúc, sau đó, Trần Mạn trở nên rất buồn bã nói: "Haizz, đến tuổi này rồi, nói ngã xuống liền ngã xuống. Nhưng bà yên tâm, tôi đã đi tìm thầy tướng số rồi, ông ta nói cha tôi như vậy cũng coi như sống thọ và được chết tại nhà.”

Nói xong, lão ta dẫn mọi người đi. Tôi thấy sắc mặt bà nội không tốt lắm, vội chạy tới hỏi đám tang này có vấn đề gì sao?

Mặt bà nội tái nhợt nói với tôi: "Gã ta nói dối, cha gã là bị bức chết.”

Tim tôi đập thình thịch, sao bà nội lại thấy được điều đó. Chẳng lẽ cái chết của nhị lão thái gia có gì kỳ quặc sao?

"Bà nội, người không cần phải suy nghĩ nhiều, Mạn gia không phải nói đã tìm thầy tướng số hỏi rồi sao? Chắc là không có vấn đề gì đâu.” Tôi cố ý thăm dò.

Bà nội lắc đầu: "Không đúng. Con có biết đây là quan tài làm từ gỗ gì không?"

“Hòe mộc” Tôi gãi đầu không biết tại sao bà lại đột nhiên hỏi như vậy.

Tuy nhiên, khi vừa nói ra, tôi như đã ý thức được có gì đó kỳ quái. Hòe mộc không phải thuần âm sao. Như thế nào có người lấy nó làm quan tài???

"Hòe mộc được mệnh danh là quỷ mộc. Theo truyền thuyết, Hòe mộc có thể cứu ma. Nếu không phải vì cái chết của cha Trần Mạn có vấn đề, làm sao lão ta có thể sử dụng gỗ Hòe làm quan tài cho cha mình? Bây giờ chúng ta đang gặp rắc rối." Bà nội thở dài.