Chương 30

Edit: Sakura Trang

Từ Chử Dung Tư rời nhà, cả ngày Sầm Diễm mệt mỏi không vui, dường như toàn bộ tinh thần đều đi theo Chử Dung Tư vậy, có một lần cho hài tử bú sữa, hài tử bị sặc đến mặt đỏ bừng mà y còn ngồi đờ người không biết đang suy nghĩ gì.

Nếu không phải An Dương lo lắng y nên vào xem, hài tử nhỏ nhất này có sống được không cũng là vấn đề. An Dương trách cứ y hai câu, y liền mở to mắt không tiếng động rơi nước mắt, lo lắng y xảy ra vấn đề, An Dương bảo Bách Bách gửi cho Cần Vương phi phong thư.

Cần Vương phi nhận được thư vô cùng lo lắng đi đến. Vừa thấy nhi tử, liền phát hiện tình trạng của y xác thực không quá ổn, Vương phi kiên cường cả đời, ngay cả đối với Cần Thân vương cũng chưa từng mềm mại, không biết phải an ủi nhi tử ra sao, chẳng thể làm gì khác hơn là nhờ người Chử gia.

An Dương cũng lo nghĩ, kỳ thực sau khi hai người thành thân, Chử Dung Tư muốn đi đại doanh ở ngoại thành, có lúc cũng không về được, có một lần sinh sản là y tự sinh, cũng không thấy hai người quá dính nhau, sao lần này Sầm Diễm phản ứng lớn như vậy?

Có điều cũng không cần An Dương phiền não quá lâu, qua hai ngày, lúc ăn cơm Sầm Diễm bị mùi cá hấp xông lên, liền chạy tới trong sân nôn ra, “Ụa — ụa — ụa — “

“Làm sao vậy? Đang yên lành, sao đột nhiên lại nôn…” Chưa nói hết câu An Dương kịp phản ứng, “Dự Cẩn, con… Này… Không phải là, lại có rồi chứ?

Sầm Diễm đỡ cây chậm rãi đứng thẳng người, hơi bất ngờ nhìn An Dương, “Cha… Con, con không biết nữa!” Y nôn đến dạ dày có chút co rút, đầu cũng choáng váng, An Dương vội vàng đỡ y vào trong phòng.

An Dương thu xếp ổn thỏa cho y, bảo đại phu qua bắt mạch cho Sầm Diễm, quả nhiên là có, mới một tháng. Chỉ là mấy ngày gần đây y tâm tư úc kết, thai tức dường như có chút bất ổn, vì vậy cần thoải mái, buông lỏng tinh thần.

Nghe lời này, An Dương liền an tâm, Sầm Diễm coi trọng hài tử cỡ nào, trải qua mấy năm này y thấy rõ, nếu có, y nhất định sẽ chăm sóc cho bản thân thật tốt. Quả nhiên, từ ngày đó trở đi cả người y liền khôi phục bình thường, không hề thất hồn lạc phách, như vậy người trong nhà mới yên lòng.

Kỳ thực chiến sự nơi Bắc cảnh trong hai tháng này cũng sắp kết thúc rồi, mấy chục năm qua, Huy Triêu đối với Bắc cảnh vẫn giữ vững sự chấn nhϊếp, dưới sự đả kích liên tục, thực lực người Bắc Hồ từ lâu đã giảm lớn.

Lần này sở dĩ phái nhiều binh lực xuất chinh như vậy, một là muốn Bắc Hồ bị đuổi triệt để ra khỏi lãnh thổ Huy Triêu, miễn bách tính nơi Bắc cảnh ta bị nỗi khổ chiến loạn; hai là vì luyện binh, dù sao ngoại trừ Bắc cảnh còn có Tây Khương cùng Nam di; ba chính là vì kinh sợ, triển lộ quốc lực.

Không đến ba tháng, Bắc Hồ đã bị đánh tan tác, đại quân điều từ các nơi đều cần đi qua Dương Kinh rồi mới về được đại doanh các vùng. Trong lúc nhất thời thành Dương Kinh rất náo nhiệt, có điều cũng có chút binh lính càn quấy gây sự, binh mã ti của ngũ thành gần đây vô cùng bận rộn, Chử Dung Tư bọn họ là một nhóm cuối cùng rút lui khỏi Bắc cảnh. Lần này hắn lập được công nhỏ, hắn thú Sầm Diễm, coi như là người trong tông thất, thánh nhân cảm thấy hắn tăng thể diện cho người trong tông thất, thưởng hắn làm Tam phẩm Hoài Hóa Tướng quân.

Tuy là huân chức, nhưng đó cũng là quan thăng một phẩm, Chử Dung Tư rất vui vẻ, tiếp chỉ, vui mừng trở về nhà. Chờ lúc Chử Dung Tư về đến nhà, nhìn thấy Sầm Diễm tản bộ ở trong sân.

Hắn gọi y một tiếng: “Dự Cẩn!” Liền chạy lên ôm lấy y, hôn lên trán y.

“Tử Giới?” Sầm Diễm bị hắn ôm, ở trong ngực hắn nói nhỏ, “Ngươi đã về rồi?”

Tuy biết hắn sẽ hồi kinh trong mấy ngày nay, nhưng không biết hắn sẽ về nhà chính xác ngày nào, sở dĩ vừa thấy hắn, Sầm Diễm cũng thật bất ngờ.

“Ừ, về rồi, chờ ta báo cha và phụ thân một tiếng.” Nói xong Chử Dung Tư liền đi nhanh vào chính phòng của cha và phụ thân.

Nhìn bóng lưng của hắn, Sầm Diễm cảm giác mắt mình có chút ướt, xoa xoa, cũng chầm chậm đi vào phòng của cha và phụ thân. Lúc y đi vào An Dương đang sờ khắp người Chử Dung Tư, xem trên người nhi tử có chỗ nào không ổn, bị thương ở đâu hay không.

Chử Dung Tư cười nói với An Dương: “Không có chuyện gì đâu, lần này con đi không chịu một chút tổn thương nào, da thịt còn không bị trầy xước luôn, bọn họ đều biết thân phận của con, chuyện thật sự nguy hiểm chờ lúc bọn con đến cũng không còn, người cứ yên tâm đi!”

Lại nói vài lời, hai lão mới để cho hai người về phòng. Mới vừa ngồi vào trên giường, Chử Dung Tư liền vội vã cởi y phục của Sầm Diễm ra, không ngờ Sầm Diễm lại ngăn cản hắn.

Chử Dung Tư khó hiểu nhìn y, Sầm Diễm lắc đầu ý bảo không được. Sau đó Sầm Diễm kéo tay hắn đặt lên bụng mình.

“Lại có sao?” Chử Dung Tư sờ lên bung hơi nhô lên của Sầm Diễm, kinh ngạc hỏi.

“Vâng, tuy nói đã được bốn tháng rồi, nhưng đại phu nói thai tức của ta bất ổn, sở dĩ, không được nga, Tử Giới.” Mới vừa nói xong, bàn tay to ấm áp của Chử Dung Tư liền vuốt ve trên bụng Sầm Diễm, lực đạo vừa phải, Sầm Diễm hết sức thoải mái.

Híp mắt hưởng thụ trượng phu ôn nhu, nhớ lại thời gian đầu lúc mang thai trưởng tử, khi đó hắn vẫn là thanh niên lỗ mãng, máy thai của y lợi hại, muốn hắn xoa bụng, ai ngờ hắn dùng sức quá mạnh khiến y ra máu, liền bật cười.

Chử Dung Tư thấy y nở nụ cười, đại khái cũng biết y nghĩ đến chuyện trước kia, không nói gì, chỉ là tay xoa bụng cho y càng thêm mềm nhẹ. Trong lúc nhất thời, cả phòng ấm áp.

Qua hết năm, lại khai triều, theo biên chế, thánh nhân cải nguyên, xưng Vĩnh Bình năm thứ nhất.

Đến năm nay, Hi nhi và Quân nhi đã mười lăm rồi, Quân nhi là nam tử, không cần quá vội, nhưng Hi nhi đã đến tuổi nghị thân rồi. Nàng là nữ hài duy nhất trong thế hệ này của hai nhà Chử gia, Tương gia, tất nhiên là yêu thương vô cùng.

Để cho nàng chọn một vị hôn phu tốt, lấy Phụ Quốc công làm chủ, gần như toàn gia tổng động viên, còn gọi thêm Chử Dung Tư và Sầm Diễm, cũng chưa tìm được người hài lòng.

Thật sự là không có biện pháp, toàn gia thương nghị, quyết định chọn một ngày thích hợp trong tháng hai cử hành yến thưởng mai, tuy rằng hơi cũ, nhưng thực dụng là được.

Vừa lúc hiện tại Sầm Diễm đã hoài thai bảy tháng, thai tức vững chắc, cũng đến trợ giúp, không chỉ y đến, thậm chí còn kéo mẫu thân của mình là Cần Vương phi đến. Cần Vương phi quả nhiên lợi hại, không cần để cho người khác nhúng tay, đều chuẩn bị xong chỉ chờ mở yến.

Trong ngày tổ chức yến thưởng mai, Dung Cẩn và Sầm Diễm chiêu đãi nam khách, Cần Vương phi thì chiêu đãi nữ khách. Kỳ thực từ Chử Dung Cẩn trở thành Thượng thư bộ Hộ, người đến đề thân với Tương Gia Hi, Tương Gia Quân chỉ nhiều không ít, đáng tiếc dường như không có người nào trúng ý Hi nhi.

Bọn họ chọn tế cho Hi nhi chỉ có một tiêu chuẩn, chính là được Hi nhi thích. Hiện tại chỉ hy vọng trong những người dự yến ở đây, có một người có thể lọt vào mắt xanh Hi nhi.

Trong lúc tất cả mọi người đang rộn ràng ngoài yến thưởng mai, Tương Gia Hi lại ngồi ở trong đình viện, căn bản không nhập vòng quý nữ tham gia náo nhiệt. Nàng biết, những quý nữ này bởi vì các loại nguyên nhân không thích nàng lắm, đương nhiên, nàng cũng không thích các nàng.

Nhưng vào lúc này một người đi đến, “Sao Tương cô nương lại ngồi một mình ở đây, không đi thưởng mai sao?”

“Ngươi không phải cũng không đi thưởng mai sao? Hơn nữa, ngươi là ai?” Người đến Tương Gia Hi không quen.

“Tại hạ là cử nhân của ân khoa năm nay, họ Lâm, Lâm Tu Ninh, tự Duy An. Ông nội là Thượng thư bộ Hình Lâm Khê Vân đại nhân. Ra mắt Tương cô nương. Tương cô nương vẫn không nói cho tại hạ vì sao không đi thưởng mai vậy?”

“Ta không có chuyện gì để nói với các nàng cả, không nói lời nào thì xấu hổ, nói thì không muốn quanh co vòng vèo với bọn họ, vậy không bằng ở ngoại viện, tự mình thưởng mai còn hơn! Còn ngươi? Vì sao không đi?”

“Hôm nay tại hạ đến không phải vì thưởng mai, mà là đến vì cô nương, cô nương ở ngoại viện, tại hạ tự nhiên không cần đi nội viện.”

“Ngươi nói thẳng ra như vậy, không sợ ta cảm thấy ngươi không có ý tốt sao?” Tương Gia Hi nhếch mi nhìn hắn.

“Không sợ, cô nương tai thanh mắt sáng, tự nhiên có thể phân phân biệt thật giả.” Lâm Tu Ninh rất chắc chắc.

“Ngươi thích ta? Muốn thú ta?” Tương Gia Hi tiếp tục hỏi.

“Đúng!” Lâm Tu Ninh trả lời không chút do dự.

“Mặc dù ta không trợ giúp được ngươi trong con đường làm quan, cũng không cho phép ngươi nạp thϊếp trộm hương, nếu tương lai ngươi phụ ta ta sẽ hoà ly, dù vậy, ngươi vẫn sẽ thú ta?”

“Đúng!”

“Được, ta biết rồi.” Tương Gia Hi gật đầu. Cứ như vậy? Lâm Tu Ninh có chút ngây ngốc.

Nhìn bộ dáng ngu ngơ của hắn, Tương Gia Hi “Phù” một tiếng bật cười.

Lâm Tu Ninh nhìn thấy nụ cười của nàng, như sơn trà nở rộ, đẹp không sao tả xiết, cũng ngây ngốc cười rộ lên, ngay cả khi nào nàng đi cũng không biết.

Chờ yến thưởng mai kết thúc người một nhà tụ chung một chỗ, Sầm Diễm chống eo ngồi xuống, không kịp chờ đợi hỏi: “Hi nhi, thế nào? Thế nào? Có thấy vừa ý người nào không?”

Tương Gia Hi ngược lại cũng không cảm thấy thẹn thùng, “Ngược lại cũng đυ.ng phải một tên thú vị.”

Sầm Diễm hứng thú, nâng bụng, chuyển chuyển tư thế, tiếp tục truy hỏi: “Ai vậy?”

“Tên Lâm Tu Ninh, hắn nói mình là cháu trai của Thương thư bộ Hình Lâm Khê Vân.” Tương Gia Hi nói lại những gì Lâm Tu Ninh nói cho mọi người trong nhà nghe. Nghe được là cháu Thương thư bộ Hình, Dung Cẩn lập tức nghĩ đến lúc y mang thai Dương nhi đã nói chuyện với Lâm Khê Vân.

Không nghĩ tới Hi nhi lại có thể thực sự có hứng thú với tiểu tử Lâm gia kia. Đã như vậy, ngược lại là có thể chính thức nghị thân.

Cuối tháng hai, hai nhà chính thức bắt đầu làm mai, đều tự thỉnh bà mối. Lâm gia bên kia là phu nhân của Thượng thư bộ Lễ, Tương gia bên này thì nhờ Cần Vương phi ra mặt. Đến tháng ba hai nhà chính thức đính thân.

Hai mươi ba tháng tư, Sầm Diễm ở Chử gia thuận lợi sinh hạ một nhi tử, người Chử gia rất vui vẻ, còn có chính là sau khi Điền Điền xuất giá, vào tháng tư cũng sinh ra một tiểu tử mập mạp, An Dương vui mừng vô cùng.

Cảm tình của Tương Gia Hi và Lâm Tu Ninh cũng dần tăng lên, Dung Cẩn và Phụ Quốc công vui vẻ, chỉ có Tương Thư Diễn như bị chọc tức, mỗi khi hai người ở riêng, Tương Thư Diễn sẽ kiếm cớ để Hi nhi đi với mình.

Mới đầu hai người còn tưởng rằng thực sự có chuyện gì gấp, qua mấy lần cũng hiểu là chuyện gì xảy ra. Tương Gia Hi có chút dở khóc dở cười, nói chuyện này với cha.

Chử Dung Cẩn cũng không biết nói cái gì cho phải, kéo Tương Thư Diễn qua, hỏi: “A Diễn, rốt cuộc ngươi làm vậy để làm gì chứ!”

“Ta chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, nữ nhi ta yêu thương gần hai chục năm, mới vài ngày đã bị tiểu tử ngu ngốc kia bắt cóc rồi?”

“Ngươi phải học được cách đặt mình trong hoàn cảnh người khác chứ, lúc hai người chúng ta quen biết, ngươi một mực theo ta, cha và phụ thân ta họ có nói gì không? Không nói một lời, bởi vì bọn họ biết, họ không thể đi cùng ta suốt cuộc đời được, hiện tại Hi nhi cũng giống như vậy, chúng ta không thể bên nàng cả đời, nhưng Lâm Tu Ninh có thể.”

Tương Thư Diễn im lặng, đúng vậy, mình dù muốn thế nào đi nữa, cũng không thể ở bên nữ nhi suốt đời được, không, không chỉ nữ nhi, tất cả hài tử đều sẽ có một ngày rời khỏi hai phu phu bọn họ.

Từ ngày đó trở đi, Tương Thư Diễn cũng không còn làm mấy chuyện ngây thơ như vậy nữa, có điều dù không cố ý xen vào, Hi nhi cũng biết người trong nhà luyến tiếc mình, cố gắng dành nhiều thời gian trống ở bên bọn họ, khiến Tương Thư Diễn vui mừng vô cùng.

Tháng sáu, hai nhà thương nghị hôn kỳ, cố ý thỉnh giám chính Khâm Thiên giám tính một ngày lành, định hôn kỳ vào ngày hai mươi tám tháng ba năm Vĩnh Bình thứ hai.