Chương 1: 30 văn tiền, bán sao?

Tiết Thanh Minh trời mưa nhiều, quận Đồng Hoa liên tục nửa tháng âm u kéo dài, quần áo phơi thật lâu không khô, ngay cả chó mèo lông trên cơ thể đều luôn trong trang thái ẩm ướt.

Du Ấu Du cầm lấy tấm vải rách, hành động đầy vụng về mà lau đuôi của bản thân.

Không sai, chính là cái đuôi.

Sống lại gần nửa tháng, Du Ấu Du vẫn không thói quen sự tồn tại của nó.

Ngồi hay nằm cứ đè phải là đau, đi vệ sinh thì dễ bị bẩn, đáng sợ hơn ở chỗ nó còn thường xuyên rụng lông.

Nhưng được sống thêm một lần nữa thì nhiều thêm cái đuôi cũng không vấn đề gì.

Nửa tháng trước, quận Đồng Hoa tuyết còn chưa tan, giáo sư y dược thiên tài thời tận thế Du Ấu Du bị đông lạnh đến phát run, tỉnh dậy phát hiện mình trở thành bé con bán yêu mười ba tuổi rưỡi.

Cô sửa sang lại kí ức của cơ thể này mới phát hiện chính mình trọng sinh thành vai phụ trong một quyển sách về Long Ngạo Thiên. Trong đó Long Ngạo Thiên là cha cô, nhưng tiếc rằng mẹ cô không phải là nữ chính mà là một nữ yêu vai ác.

Nam chính tên là Du Bất Diệt, một thiên tài kiếm tu bị nhốt ở Yêu Giới, vì “nhìn thì bình thường nhưng lại làm người say đắm” đặc điểm mà được công chúa yêu tộc tin tưởng và yêu thích, nên đã cùng nhau kết làm đạo lữ.

Mấy năm sau tu vi lớn mạnh, ông ta nhân lúc công chúa khó sinh đã gϊếŧ chết bà ta. Rồi sau đó lại tàn sát hết người trong tộc của công chúa, mang đi đứa con của hai người làm con tin để tìm được đường sống và quay về Nhân giới.

Đối với một vị được coi là nam chính Long Ngạo Thiên, hành động của Du Bất Diệt không coi là tàn nhẫn, bọn chúng gọi nó là có “dũng có mưu, sát phạt quyết đoán”.

Chỉ có đứa bé bị mang về Nhân giới mới đáng thương.

Người sinh ra là người, yêu sinh ra là yêu. Nên người và yêu kết hợp sinh ra tới được gọi là…

Không phải nhân yêu, cô như này phải kêu bán yêu.

Cơ thể mang dòng máu của hai chủng tộc khác nhau không đại biểu cho việc cô có thiên phú của hai tộc mà ngược lại, mỗi tháng phải chịu cắn trả từ huyết mạch, mỗi tháng đều tái phát một lần, vượt qua được thì sống sót, không qua được thì bị đau đến chết.

Nếu như chăm sóc tốt, đứa bé này vẫn có thể nuôi lớn, nếu tìm thêm linh dược chữa trị thì có lẽ cô bé có thể khôi phục trạng thái khỏe mạnh.

Chính là không có ai.

Bởi vì đối với Du Bất Diệt mà nói, sự tồn tại của bán yêu tạp chủng này là sỉ nhục.

Chỉ cần ông ta thấy đứa bé này liền nhớ tới quá khứ bản thân từng bị giam ở Yêu giới, không thể không cúi đầu trước yêu nữ đó để lấy lòng.

Du Bất Diệt chỉ là tiện tay mang con gái đi, ông ta đối với công chúa yêu tộc chỉ có sự chán ghét không ngơi và lợi dụng. Nhìn đứa con gái bán yêu ở trước mắt cũng chỉ toàn sự ghê tởm, đơn giản là vứt đứa bé ở quận Đồng Hoa cho một thuộc hạ là bà vυ" già nuôi lớn.

Ban đầu bà vυ" Trương còn chăm sóc cẩn thận, nhưng theo từng năm trôi qua, Long Ngạo Thiên kia đừng nói đến thăm, mà chỉ là một câu hỏi cũng không thèm có.

Thời gian lâu rồi bà vυ" Trương cũng càng thêm không quan tâm, lại hận đứa bé này ảnh hưởng đến bản thân nên càng về sau thế nhưng đối chủ nhân cơ thể này động một chút là đánh chửi, coi đứa bé như chó mèo mà sai bảo.

Nửa tháng trước, chủ nhân cơ thể này cuối cùng không chịu được sự cắn trả của huyết mạch mà chết trong trạng thái vô cùng thê thảm, mà bà vυ" Trương cũng bị dọa đến vội vàng thu dọn hết đồ châu báu để chạy trốn.

Qua một thời gian dài tin người chết của chủ nhân cơ thể này mới truyền tới tai nam chính, lúc này ông ta đang cùng đạo lữ mới sinh ra một đôi long phượng thai đạt được kết cục hoàn mỹ. Kiều thê cười vui chúc mừng: “ Nghiệt chủng khi đã chết cũng tốt, như vậy trên người của chàng liền không có vết nhơ nào cả”.

Đứa bé bán yêu đó cả đời ở trong sách chỉ được đến chưa đủ trăm từ liền như vậy kết thúc.

Giáo sư y dược học Du Ấu Du trọng sinh đến đây sau, để lại cho cô chỉ có một cái sân trống, liền hạt gạo cũng không có để ăn và những thứ đồ vật nặng không dọn được.

Không có sổ nhà đất thì không thể bán được nên mấy ngày nay Du Ấu Du bôn ba khắp nơi mang bàn ghế đều bán hết mới gom được hai lượng bạc.

Cô cần phải vì lần cắn trả huyết mạch tiếp theo làm chuẩn bị, ngần ấy bạc là để cầm đi mua thuốc.

Hiện tại Du Ấu Du chưa thể giải quyết được vấn đề cắn trả huyết mạch, nhưng cũng may dược liệu thế giới này có rất nhiều loại mà cô biết, dùng để chế tạo thuốc tăng cường sức đề kháng là không có vấn đề.

Chỉ là thuốc bổ đều rất đắt, cô hiện giờ không có tiền nên chỉ có thể mua chút nguyên liệu làm thuốc giảm đau.

Tại cửa nhà Du Ấu Du nhặt lấy tấm lá cây bào đồng đội trên đỉnh đầu thay cho ô, mang lên toàn bộ của cải ra ngoài.

Cả tòa thành như được bao trong mưa bụi và màu xanh tươi tốt của những cây bào đồng đang trong kỳ nở hoa, hoa nở rực rỡ đến cực điểm cùng với màu rêu xanh bò đấy trên những phiến đá xanh như điểm tô trên đó một lớp sơn hoa, cả thành như được gió xuân thổi trắng một khoảng.

Nếu nhìn kỹ liền sẽ phát hiện trắng ở đây không chỉ có hoa mà còn là phân tán khắp nơi tiền giấy.

Thật ra cũng không ai cảm thấy không may mắn vì ở quận Đồng Hoa lâu mọi người đều thói quen.

Cùng với không ít người khôn khéo chạy lên, trước tiên lau một đợt nước mắt tưởng niệm một lượt, rồi quan tâm dò hỏi có yêu cầu quan tài hay mộ địa tốt nhất không.

Quận Đồng Hoa nghiệp vụ mai táng là toàn bộ Đông Cảnh nhất có danh tiếng.

Ở đây khí hậu ôn hòa là có tiếng an dưỡng thánh địa, hơn nữa Đan Đỉnh Tông lại lập tông ở đây, hấp dẫn vô số thầy lang muốn bái nhập (xin vào), cho nên phàm nhân cũng tốt, tu sĩ cũng được, ốm yếu thương tàn cũng đều thích chạy về chỗ này.

Người bệnh nhiều, người chết tự nhiên cũng nhiều.

Phố đông chào hàng quan tài hương nến, phố tây ở buôn bán dược liệu linh đan, mọi người ở chung rất hài hòa.

Du Ấu Du đi từ phố đông đến phố tây khiến cẳng chân vẫn luôn run.

Không có cách nào, cơ thể này thật sự quá yếu rồi, đi xa một chút đều sẽ thở không nổi.

Nhưng là vận may của cô không tồi, ở cửa phố tây liền thấy được dược liệu mình cần.

“Túy tâm hoa” ở tận thế dùng để chế tạo thuốc giảm đau liều mạnh tài liệu mấu chốt.

Du Ấu Du sờ thử túi tiền liền ngồi xổm xuống, trông như lơ đãng mà lục lọi vài cọng dược liệu tầm thường rồi sau đó tiện tay nhấc cây túy tâm hoa héo kia lên.

“Cái này bao nhiêu?”

Chủ quán nhìn rõ mặt cô sau liều chau mày, theo bản năng mà nhìn phia sau cô nhìn lại, quả nhiên dưới váy có một cái đuôi ngắn lập tức đầy mặt ghét bỏ mà phất tay: “Không bán, nhóc nhanh đi đi”.

Nói xong, lão trực tiếp một tay đem cây túy tâm hoa đoạt lại rồi nhết lại chỗ cũ.

“….”

Du Ấu Du đành phải dịch đến một cái quán khác cách đó không xa, ai ngờ không đợi nàng hỏi, chủ quán liền trừng mắt: “ Bố mày không cùng yêu tộc làm buôn bán, lăn xa một chút!”

Cô cũng không nhụt chí, xoay người đi về phía đối diện một loạt quán thuốc, chỉ thấy mấy cái chủ quán trên mặt mọc lông hoặc là mọc tai, chung quy đều là yêu tộc.

Nhưng mà bọn họ cũng không cho Du Ấu Du sắc mặt tốt, đều không đợi cô hỏi liền nói.

“Tưởng mua dược liệu? Được thôi, hoặc là đưa một trăm khối linh ngọc, hoặc là đưa một vạn lượng hoàng kim.”

“….”

Ngươi như thế nào không đi cướp.

“Này không phải là nhà bà Trương cái kia Yêu tộc sao? Như thế nào một nhà đều chuyển đi rồi mà đứa bé đấy không đi?”

“Tháng trước ta ở cửa nhà họ Trương thấy đứa bé đó, lúc ấy nhìn không sống được bao lâu, hiện tại vậy mà chưa chết.”

Yêu tộc bên kia

“Lại là cái loại làm bẩn huyết mạch yêu tộc phế vật!”

“Cũng không biết là tên nào không biết xấu hổ yêu, thế nhưng cùng nhân tộc cẩu thả sinh ra này tiểu tạp chủng, huệ…!”

Du Ấu Du thật ra rất bình tĩnh, rốt cuộc chủ nhân cơ thể này trước kia cũng bởi vì thân phận bán yêu mà ở hai con phố này có chút danh tiếng.

Nhân tộc cùng yêu tộc bởi vì 500 năm trước từng có chiến tranh lớn nổ ra, cho nên nhìn nhau không thuận mắt, ít có lui tới. Tuy Nhiên quận Đồng Hoa cùng Yêu giới giáp giới nên thường xuyên có chút yêu tộc nhập cư trái phép lại đây mua dược liệu, vì vậy yêu tộc ở chỗ này là thực bình thường.

Nhưng là người thường phần lớn vẫn kì thị Yêu tộc, bọn họ cũng không biết cái gì là bán yêu cả, toàn bộ đều quy về là yêu tộc.

Mà yêu tộc cũng khinh thường huyết mạch không thuần, vừa ngửi liền có mùi con người Du Ấu Du, kiên quyết không nhận cô là yêu tộc.

Chủ nhân cơ thể này rất sợ khi ra cửa, trước hết là thân thể cô qua yếu đi không xa, thứ hai là cô mỗi lần ra cửa dều bị bắt nạt.

Có người kêu cô bé là yêu nghiệt lấy thùng phân hất vào cô. Có yêu sẽ gọi cô là tiểu tạp chủng lấy cục đá ném vào đuôi của cô.

Người ngại yêu ghét cùng lắm cũng chỉ như thế thôi.

Cũng may không phải tất cả mọi người đều kỳ thị giống loài, vẫn có không ít người bán hàng rong tốt bụng bán dược cho Du Ấu Du, tốt xấu cũng gom đủ phần lớn dược liệu cần thiết.

Chỉ tiếc cô đều đi đến cuối phố rồi nhưng còn không nhìn đến cây túy tâm hoa thứ hai.

Hiện tại trời còn sớm, có lẽ buổi chiều còn có người hái thuốc khác tới bán dược liệu.

Du Ấu Du tính chờ một chút, nhưng giờ này cô lại đói lại mệt chỉ có thể ngồi xổm dưới mái hiên để nghỉ ngơi.

Trên đường có người rao bán bánh bao nhân thịt, Du Ấu Du chỉ nhìn thoáng qua liền thôi. Cô lúc trước liền hỏi qua, bánh bao cùng bánh nhân thịt đều hai văn tiền một cái, quá đắt.

Bên kia phố đông chỉ hai văn tiền hai cái, đợi về rồi mua hai cái cô liền có thể ăn một ngày.

Nhiều tiết kiệm tiền, có thể lưu lại mua thuốc cứu mạng.

Chẳng qua dầu chiên bánh nhân thịt bên kia thật sự quá thơm, hương thơm cứ theo gió bay qua một đợt lại một đợt mà chui vào mũi khiến cho Du Ấu Du một kẻ nửa tháng chưa được ăn thịt nhịn không được nuốt nước miếng.

Ngay tại lúc Du Ấu Du suy xét có lên đi mua bánh bao không thì một mùi thối quỷ dị đột nhiên xuất hiện mạnh mẽ phủ qua hương thơm của bánh.

Cô ngẩng đầu rồi nhìn lướt qua, không tìm được nguồn gốc của mùi thối lại phát hiện phía đối diện không biết từ bao giờ xuất hiện một thiếu niên mặc áo gấm. Lúc này đối phương đang sờ mó một cái đan lô, phía dưới là một linh thạch trận!

Du Ấu Du lập tức tỉnh táo.

Thế giới này ngoại trừ phàm nhân, còn có sự tồn tại của tu sĩ mà đan tu chính là một trong số đó.

Nếu có tiên đan thì tùy lúc muốn chết Du Ấu Du không chừng được cứu rồi, hơn nữa đối với một thiên tài về y dược mà nói, thứ này đối cô có sức hấp dẫn trí mạng, dù sao đó cũng là lĩnh vực đời trước cô không thể nào chạm tới!

Nghe nói Đan Đỉnh Tông ngẫu nhiên sẽ làm đệ tử rời núi rèn luyện, xem cách thiếu niên ăn mặc “khí độ bất phàm”, lẽ nào tên đó là đan tu trong truyền thuyết.

Cùng Du Ấu Du có tương đồng ý tưởng người không ít, lúc này người vây xem càng nhiều.

Thiếu niên rửa sạch đan lô xong, tùy tay một nắm, trước mặt đột nhiên liền nhiều một đống dược liệu.

Xung quanh các phàm nhân đều kinh sợ, không biết ai trong đám người bắt đầu kinh hô.

“Dĩ nhiên là túi trữ vật trong truyền thuyết”

Thiếu niên không cần cân đo cũng không xem, ném liền một mạch dược liệu vào đan lô.

“Đây là trong truyền thuyết đan tu sao? Lợi hại!”

Dưới sự theo dõi của vạn người, thiếu niên luyện đan xong.

Nhưng mà chờ hắn mở lò lấy đan dược ra khi kia hương vị thối quen thuộc xuất hiện, đồng thời xuất hiện là mười viên phế đan.

Một nửa cháy đen giống than, một nửa kia còn không luyện tốt, đều có thể thấy được diện mạo ban đầu của dược liệu.

Liền cái kĩ thuật này trông thế nào cũng không giống Đan Đỉnh Tông đan tu.

Thanh âm lúc trước đột nhiên nhiên im bặt, mọi người trầm mặc một lúc rồi trở về chỗ của mình, không tính toán tiếp tục xem.

Thiếu niên mặt mũi có chút nhịn không được, hắn nhìn mọi người xung quanh, chỉnh giọng nói: ”Đan này của ta tuy nhìn không đẹp lắm, nhưng là dùng dược liệu mới mẻ và tốt nhất! Bảo đảm dược hiệu tuyệt hảo!”

Mọi người ồn ào cười to.

“Dược hiệu tuyệt hảo? Sợ là ăn xong liền nâng sang phố đông bên cạnh mua quan tài!”

“Cậu hỏi thử xem có ai dám mua đan độc không?”

Thiếu niên mặt nóng lên, thời điểm cậu đang định bước ra nuốt thử viên đan không bị cháy để chứng minh nó không có độc thì một cơ thể nhỏ gầy bước ra tới.

Một cô bé con bắt lấy tay thiếu niên như đạt được bảo vật vô giá mà nhìn chằm chằm viên đan dược kia hỏi: “Viên đan này bao tiền?”

Du Ấu Du quả thật quá kích động.

Tại cái viên không bị cháy bán thành phẩm đan dược này cô ngửi được mùi hương của túy tâm hoa, hơn nữa cái đống này chưa bị luyện hóa có thể lấy túy tâm hoa ra dùng.

Thiếu niên cũng thực kích động.

Rốt cuộc xuất hiện tinh mắt người.

“Ta chỗ này dùng đều là loại dược liệu trăm năm tốt nhất, trừ bỏ thoạt nhìn…”

Thiếu niên nói nói, bỗng giọng nói đột nhiên dừng lại. Lúc này cậu mới thấy rõ bộ dạng của Du Ấu Du.

Đứa bé trước mặt cơ thể như que củi, sắc mặt trắng bệch như mèo con mắc bệnh sắp chết bên vệ đường, cả khuôn mặt chỉ có cặp mắt đen nhánh còn có sự sống.

Thiếu niên không khỏi chột dạ trong lòng, cô bé này trông thân thể không tốt lắm, vạn nhất ăn đã chết làm sao giờ? Hơn nữa trông cô bé cũng không giống như là có tiền.

Du Ấu Du nhìn ra thiếu niên do dự, lập tức cổ vũ cậu: “Dược là lấy tới ăn không phải để xem, đẹp lại có ích lợi gì? Này đan ta mua!”

Phố tây loại người, yêu gì cũng có; không thiếu nhất chính là gây náo loạn người: “ Tiểu tử, rốt cuộc có Bá Nhạc coi trọng đan của cậu, sao còn luyến tiếc?”

“Chậc, khẳng định là biết đan của bản thân có độc, sợ ăn chết người đi?”

Vừa nghe như vậy, thiếu niên lập tức máu não dâng lên, hào phóng nhìn về phía Du Ấu Du: “Vừa rồi chỉ dược liệu liền tiêu mất của ta 3000 lượng bạc, nhưng thấy nhóc tinh mắt, hôm nay ta coi như kết giao bằng hữu. Nhóc tùy tiện nói giá, ta đều bán!”

Muốn chính là những lời này!

Du Ấu Du nhéo cái túi tiền không còn mấy đồng, từ bên trong giũ ra sở hữu tiền.

Tuy nhiên cô nghĩ lại, lại lôi một văn tiền cất lại vào túi.

“30 văn, ngươi bán sao?”

“……”

Bé ngoan, nhóc thật đúng là dám mở miệng nha!