Chương 1

Trường Nghi Phong, Linh Tước Đài.

Mưa chiều ập đến, gió chợt nổi sấm sét.

Người mặc y phục màu đen giẫm lên vết máu trên đất, sắc mặt trắng bệch, lộ rõ

xương cốt. Y nhẹ nhàng giơ tay lên, ống tay áo rơi xuống, thấm đầy máu đen. Giữa các đốt ngón tay của y là một chiếc túi gấm, bên trong có năm hạt đậu đỏ, không thiếu một hạt nào.

Lúc này túi gấm nhuộm máu của y, miệng túi dùng một sợi dây đỏ buộc chặt, như một trái tim bị siết chặt, không có ý định thả lỏng.

Sau khi y khàn giọng kiệt lực lưu lại bốn chữ: "Trả lại cho ngươi."

Rồi sau đó, y nhếch khóe môi, cười như cành liễu tháng ba trông vô cùng thương tâm cùng quyết tuyệt: "Ta không cần nữa."

Túi gấm rơi xuống đất bùn, cuộn tròn hồng trần, như một giấc mộng đẹp hoàng lương.

Chỉ có một chuyện.

Y đau khổ cầu khẩn: "Ta biết không thể gạt được ngươi, nhưng ngươi có thể hay không...... Đừng đi tìm đứa bé kia, coi như là ta cầu ngươi một lần cuối cùng." Y ho ra một ngụm máu, đầu ngón tay đã mất đi nhiệt độ, mạng y không còn lâu nữa: "Hổ độc còn không ăn thịt con, hắn chỉ là đứa bé trong tã lót. Ngươi thả hắn đi, hắn tất nhiên sẽ an phận cả đời, tuyệt không quấy rầy ngươi một lần."

Dứt lời, mưa rơi trên Trường Nghi Phong, bụi bặm bao phủ bao năm ám ảnh.

Y giống như đám mây mỏng, từng sợi từng sợi, chôn vùi trong trận mưa to chưa từng ngừng nghỉ này.

Nỗi đau róc thịt, vạn kiếp bất phục.

Người tới tức giận gọi tên của y, máu thịt trên tay bay khắp nơi, lộ ra bộ xương trắng nõn, cuối cùng hắn cũng xuyên qua được kết giới, cố gắng năm lấy, nhưng vẫn không giữ được người. Y tan biến từ đầu ngón tay cho đến khi biến mất.

Nam Tê - -

Giấc mơ tan vỡ.

Nam Tê!

Người vừa mở mắt chật vật che trái tim, lòng bàn tay ướt sũng, đầu ngón tay không ngừng phát run. Hắn chân trần xuống giường, lảo đảo vài bước liền té ngã, quỳ trên mặt đất.

Hắn chính là Tứ điện hạ Thương Quyết, vị điện hạ có quyền lực cao nhất trong Long tộc ở Thiên giới.

Hắn là một vị thần bất tử ở thiên giới và được mệnh danh là Long Vương.

Giờ phút này, cảnh tượng trước mắt như ánh mặt trời chói mắt khiến người ta khó có thể thích ứng.

Thanh sắc Thương Quyết thê lương đến cực hạn, nào còn có nửa phần ngạo cốt ngày thường, hắn quỳ trên mặt đất, liều mạng gọi tên người nọ. Nhưng người vội vã đẩy cửa bước vào, lại là thị nữ La nhi đi theo bên cạnh hắn.

"Long quân!" La Nhi cuống quít dìu hắn lên giường, mắt rưng rưng: "Long quân, ngài rốt cục đã tỉnh.:

Hắn mờ mịt, nhớ lại cảnh trong mơ vừa rồi, si ngốc nói một câu: "Nam Tê đâu? "

"Long quân......"

"Vì sao... y không ở bên cạnh ta?" Vạt áo hắn ướt đẫm, hắn cảm thấy ngột ngạt vì giấc mơ. Nhưng vừa mở mắt ra, hắn liền phát hiện ác mộng trở thành sự thật, trong lúc mờ mịt, hắn khàn giọng: "Vừa rồi ta mơ một giấc mộng, y đem...... y đem túi gấm trả lại cho ta."

Nhưng nhìn kỹ, cái túi gấm nhuốm máu kia, lại thật sự ở trong tay hắn.

Tỏa ra một mùi máu tươi, thật lâu không tan.

Thương Quyết sững sờ, trái tim rơi vào vực sâu, đột nhiên cảm thấy đau đớn vạn kiếp bất phục.

Nam Tê đã chết.

Chết vì tình yêu sai lầm của mình.

Cổ họng của hắn phát ra một tiếng gào trầm thấp, tâm đã chết, sau đó chán nản bật cười: "Đúng là thật..."

La Nhi khóc nói: "Hai tháng trước, ngài thất hồn lạc phách ôm một hài tử mới sinh ra chưa bao lâu trở về trong cung, phía sau cũng không có Nam Tê công tử đi theo. Ngày đó, sau khi ngài nói hài tử là huyết mạch của ngài, ngài liền ngất đi. Mời rất nhiều tiên quan đến xem đều không có tác dụng, công tử cũng chưa từng trở về..."

Nói xong, La nhi vì gọi về Thương Quyết đã mất hồn, vội gọi người mang theo hài tử lại đây.

Đứa bé mới sinh giống như mầm non sau cơn mưa kia, có điều mới hai tháng tuổi, được vải gấm mềm mại bao bọc, ngủ vô cùng an ổn. Hôm nay vυ" em sớm đã cho hắn ăn no, hắn ngược lại cũng có vẻ an sinh. Mặt mày nhỏ yếu vẫn chưa nhìn ra giống là ai, chỉ ra sức hít thở.

Hắn vốn ngủ rất ngon, lại bởi vì thị nữ không cẩn thận, bị đánh thức, oa oa khóc lớn lên.

Mới vừa sinh ra đã mất đi một người cha khác, trước mắt hẳn là thời điểm bất an nhất.

Nhưng hắn thì biết cái gì chứ?

Nam Tê đã chết, chỉ để lại một đứa bé.

Lúc này Thương Quyết mới hoàn hồn lại, hai mắt đỏ hoe, ngập ngừng ngẩng đầu lên. Một lát sau, tâm như tro tàn nhìn về phía đứa nhỏ chảy dòng máu của hắn.

Thương Quyết biết, chính là vì sinh hạ đứa bé này, nghịch thiên sinh tử, Nam Tê mới mất mạng.

Là đứa nhỏ này cùng mình, hại chết Nam Tê......

"Long Quân, ngài có muốn ôm hắn không?" La Nhi nhẹ giọng hỏi.

"Mang xuống."

Thương Quyết lạnh lùng nói, nước mắt từ khóe mắt lặng lẽ rơi xuống.

Vì thế, hắn say một giấc mộng ngàn năm.

Chuyện cũ trước kia, chỉ là một con đường đặc biệt mà thôi.