Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tư Chi Như Cuồng

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trường Nghi Phong quạnh quẽ, xưa nay chỉ có tiểu yêu yếu thế như y ở. Thời gian lâu dài, cũng có vẻ bình thản.

Nam Tê từ nhỏ lớn lên một mình, bởi vì đầu óc khi còn nhỏ bị chấn thương cho nên những chuyện trước kia đều không nhớ rõ. Cuộc sống mỗi ngày ngoại trừ tìm thức ăn, ngẩn người, chính là cùng mấy con chim sẻ nói tiếng chim chóc.

Y mặc dù biết nói tiếng người, nhưng lời nói của y không mấy mạch lạc, đối với sự vật đương nhiên có rất ít kiến

thức.

Chẳng hạn, y không hiểu tại sao con cá chạch này lại có hai sừng.

Nam Tê nhíu mày, cin này không giống với cá chạch mình từng ăn trước đây...

Con này ăn được không? Sẽ không có độc chứ?

Y nuôi cá chạch trong một vũng nước, y ngồi xổm quan sát cá chạch nửa chết nửa sống phun bong bóng hồi lâu.

Nghĩ thầm, không bằng phơi thành cá chạch khô đi, nếu không thể ăn, bình thường nhìn một chút cũng được. Dù sao Nam Tê thật sự rất thích cá chạch, thích ăn chúng nó.

Nhắc tới cũng lạ, con chim sẻ nhỏ Nam Tê này sống không giống với những tiểu quái núi rừng thô lỗ kia, y nhiệt tình yêu thích phơi cá khô, phơi thịt khô, phơi trái cây khô. Trong ý thức của y, thức ăn phơi khô vừa ăn rất ngon, còn có thể lưu trữ lâu.

Trên cây bên ngoài sơn động treo đầy cá khô trước khi bắt đầu mùa đông, Nam Tê gỡ xuống mấy con cho đỡ thèm, ánh mắt thường thường dừng lại trên người cá chạch.

Y muốn ăn, phi thường muốn ăn, cá chạch này nhìn qua cũng rất ngon miệng.

Nhưng lại sợ trúng độc.

Trong lúc vô cùng bối rối, y phát hiện ra mình luôn quan tâm đến việc con cá chạch này có hai cái sừng trên đầu.

Y suy nghĩ trong chốc lát, nhớ lại trước đó vài ngày y đi dạo dưới chân núi, nhặt được một cái kéo. Có lẽ là do phụ nhân trong thôn xóm xung quanh Trường Nghi Phong đến cắt rau dại làm rơi, các nàng sơ ý, thường xuyên để cho Nam Tê nhặt một ít đồ vật nhỏ không quan trọng mang về.

Y suy nghĩ, phơi cá khô phải cạo vảy. Hôm nay, y muốn phơi cá chạch, hẳn cũng phải làm sạch một phen mới được.

Nói làm liền làm, Nam Tê xưa nay là một người thích lao động. Y sợ kéo không sắc, còn tìm một tảng đá giội chút nước, nghiêm túc mài mấy cái.

Tiếng kéo mài phát ra cả kinh khiến đầu óc cá chạch hỗn loạn nhất thời thanh tỉnh không ít, cây kéo rỉ sét loang lổ kia, ở trong mắt cá chạch càng ngày càng rõ ràng, mà càng ngày càng sắc bén.

Xoẹt xoẹt xoẹt......

Cá chạch nuốt nước miếng, có lẽ là đoán được sắp xảy ra thảm kịch gì.

Nam Tê dùng nước sạch rửa kéo, lấy tay quơ quơ, ném đi giọt nước, xoay người nhanh nhẹn cầm lấy cá chạch, quơ quơ chiếc kéo, giống như đao phủ thế gian.

Cá chạch nhúc nhích trái phải, trơn trượt khiến Nam Tê không bắt được, rơi xuống đất.

Nam Tê không chút hoang mang nhặt nó lên, còn an ủi cá chạch: "Đừng sợ, đừng sợ.

Cá chạch nghĩ thầm: Ta có thể không sợ sao?

Khi chiếc kéo được đặt ở trên người của con cá chạch, cá chạch thật sự là chịu không nổi, cũng giả bộ không nổi, bỗng nhiên mở miệng, thanh âm khàn khàn, mang theo vài phần tức giận: "Dừng tay!"

Vừa mở miệng, Nam Tê sợ tới mức lập tức ném cả con cá chạch và chiếc kéo ra xa, lùi lại hai bước.

Hơn ba trăm năm chưa từng nghe qua một câu tiếng người, Nam Tê hoảng loạn nhìn bốn phía. Sau đó, bất an nhìn con cá chạch đang nằm trên đất, âm điệu rụt rè ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không tốt, lắp bắp nói: "Ngươi...... Ngươi là ai?

Cá chạch bị đập xuống nền đất cứng trong hang, bụng ngửa ra đất, không phát ra tiếng động.

Trong lòng Nam Tê vẫn còn sợ hãi, hồi lâu mới dám tới gần.

Y thấy cá chạch nhắm chặt hai mắt, thật lâu mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cẩn thận nâng lên, tinh tế đánh giá phần "ăn" này.

Phát hiện cá chạch quanh người đen kịt, trước mắt lại có ánh sáng lăn tăn. Trên người nó bỗng nhiên hiện ra vảy thật nhỏ lúc có lúc không. Nam Tê dụi dụi mắt, tập trung nhìn lại, liền chỉ còn lại lớp da cá chạch bóng loáng, chỉ có một đôi sừng ngắn thô tròn trên đầu nó vẫn còn.
« Chương TrướcChương Tiếp »