Chương 6

Mấy ngày gần đây Nam Tê nuôi một con cá chạch xấu xí, y đối với chuyện này thập phần để ý.

"Ngươi nói chuyện đi."

Nam Tê cầm con cá khô trong tay mình, đưa lên miệng cá chạch.

Thương Quyết lười phản ứng y, nhắm mắt dưỡng thần.

"Ngươi mau nói chuyện..." Nam Tê ngửi ngửi cá khô, ném sang một bên, thuận tay cầm lấy một con tôm nhỏ tiếp tục đút cho hắn ăn. Đôi mắt trên khuôn mặt bẩn thỉu rất sáng ngời, chứa đầy ngây thơ và non nớt. Y thấy cá chạch không ăn, liền uể oải bỏ vào sọt trúc.

Trong sơn động trống rỗng không có chăn đệm, ngay cả quần áo trên người Nam Tê cũng rất đơn sơ. Mà đa số dụng cụ trong sơn động, cũng là Nam Tê nhặt được ở dưới chân núi.

Nồi niêu xoong chảo không thiếu thứ gì, nhưng nếu nhìn kỹ, chỉ thấy những dụng cụ kia phần lớn cũ nát không chịu nổi, ngay cả nông hộ nghèo khổ nhất nhân gian cũng khinh thường giữ lại dùng.

Thương Quyết nhìn chung quanh một vòng, lại thấy Nam Tê trái lo phải nghĩ thong thả bước đi, cuối cùng nhanh nhẹn ngồi xổm đến bên cạnh mình, từ bên chân cầm lấy một nhánh cây, chấm nước, viết chữ trên vách đá. Từng nét từng nét vẽ, cực kỳ nghiêm túc, nhưng nét chữ lại như nét trẻ con, cong vẹo không đều.

Y viết: Nam Tê.

Y hướng Thương Quyết cười cười, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên: "Ta tên là Nam Tê."

Thương Quyết thoáng kinh ngạc, bất động thanh sắc. Trong nhận thức của hắn, tiểu yêu quái lớn lên trong sơn dã phần lớn là không biết chữ. Nếu là cô đơn giống Nam Tê lại càng là như thế, vả lại bởi vì ít nói chuyện, vừa mở miệng có thể nói ra mấy chữ hoàn chỉnh đã là không tệ rồi.

Nhưng Thương Quyết không nghĩ tới, Nam Tê biết viết chữ.

Lần này, hắn nhịn không được mở miệng hỏi: "Ngươi biết chữ?

Nam Tê kinh ngạc, đột nhiên xoay người lại, giống như nghe được chuyện gì lớn, kích động hô: "Ngươi nói rồi!"

Thương Quyết: "......

Nam Tê cũng biết thanh âm của mình quá lớn, quấy nhiễu cá chạch, nhất thời mím môi, hết sức e lệ lui ra phía sau một bước, tay nắm nhánh cây giấu sau lưng, nhăn nhó thành một tư thế kỳ quái. Y cố ý đè thấp thanh âm, lặng lẽ nói: "Biết chữ.

"Ngươi không phải tiểu quái sơn dã?"

Nam Tê chớp chớp mắt, không trả lời được, vẻ mặt hoang mang nhìn cá chạch.

Thương Quyết thay đổi cách nói: "Là ai dạy ngươi?"

Dứt lời, chỉ thấy Nam Tê do dự lắc đầu, hoang mang suy nghĩ hồi lâu, vẫn không nói ra được một chữ. Thương Quyết đợi một lúc không thấy câu trả lời liền mất kiên nhẫn, nhắm mắt lại tiếp tục tĩnh dưỡng.