Chương 7

Hắn chỉ tò mò, nếu Nam Tê không muốn nói, hắn cũng không muốn biết. Hỏi thêm vài câu, bất quá cũng là nghi ngờ thân phận của Nam Tê, sợ y mưu đồ gây rối mà thôi.

Nhưng Thương Quyết vẫn chưa để Nam Tê vào mắt, mặc dù hiện tại thân thể hắn suy yếu, nhưng đối phó con chim sẻ nhỏ này vẫn dư sức.

Bất quá Nam Tê đã giúp hắn tu luyện một lần, coi như là ân cứu mạng, nếu như không cần thiết, Thương Quyết cũng sẽ không thương tổn y.

Chính vì tính cách nhẫn nhịn và tốt bụng của Thương Quyết, nên Nam Tê vừa mở miệng nói chuyện với hắn liền lải nhải không ngớt.

Ví dụ như hôm nay, Nam Tê vừa mở miệng liền nói không dứt.

Cá chạch nói chuyện đi.

Không nói lời nào...... Có phải đói bụng hay không?

Cá nhỏ...... Muốn...... Muốn ăn không?

Ngươi không ăn, ta liền ăn nha.

Nói chuyện, vì sao...... Không nói lời nào?

"Ta muốn... nói chuyện với ngươi..."

Tên của ngươi, tên là gì?

…………

Hết câu này đến câu khác, Thương Quyết vẫn không để ý.

Nếu để ý tới một câu, Nam Tê lại càng hưng phấn, ăn mười con cá khô cũng không ngăn được miệng của y.

Nam Tê quanh năm không nói lời nào, bây giờ nói nhiều quá, bỗng nhiên nói không được tốt. Y nhíu mày, trách mình kém cỏi, cuối cùng y chỉ biết kêu lên, một cái miệng nhỏ, răng trắng môi hồng, vây quanh Thương Quyết giống như hòa thượng niệm kinh gõ chuông, rất mài tai.

Thương Quyết ngại phiền, hận không thể lập tức hóa thành hình người nắm lấy miệng y. Nhưng ám châm trong cơ thể vẫn chưa được loại bỏ, độc tố rục rịch, nếu Thương Quyết hóa thành hình người thật sự quá phí tu vi.

Thương Quyết thở dài, chỉ có hảo thanh thương lượng nói: "An tĩnh một chút."

Nhưng hắn không biết rằng, giọng nói của mình lạnh đến tận xương.

Khiến cho con chim sẻ này không khỏi ủy khuất.

Nam Tê ủ rũ gật đầu: "chiêm chϊếp....

Hôm nay mặt trời đẹp, Nam Tê hái được rất nhiều trái cây trở về, còn bẻ một cành hoa mới nở, nhẹ nhàng vung tay, cánh hoa rơi xuống đất tạo thành một khung cảnh tuyệt đẹp.

Có một giọt sương sớm rơi xuống trán Thương Quyết, hóa thành một chút ánh sáng.

Ngày xuân tân sinh vạn vật đều có linh khí, mỗi lần vào lúc này, Thương Quyết sẽ tới gần, hấp thụ sinh tức trên cành hoa để ngưng tụ khí lực.

Thương Quyết bị thương, mất tích nhiều ngày, Thiên giới tất nhiên đã nổi lên một hồi xôn xao. Hắn phải nhanh chóng nghĩ biện pháp báo cho thiên giới biết, hắn còn sống, lại không thể buông tha những người mưu hại hắn.

Nhưng hắn là bị ám châm làm bị thương, độc tính rất mạnh, nếu không phải Thiên Đế đã từng ban cho hắn bốn ngàn năm tu vi, hôm nay hắn cũng không có khả năng may mắn mà sống sót như vậy.

Hiện giờ tu vi của hắn đã mất hết, khó có thể rời khỏi Trường Nghi Phong nửa bước.

Hiện tại, cách tốt nhất chính là dựa vào chút linh lực này để chữa trị cơ thể, từ đó có thể từ từ áp chế độc tố trong cơ thể.

Đến lúc đó, ám châm cũng có thể từng bước từng bước bức ra ngoài cơ thể. Đợi một thời gian, hắn liền có thể trở về Thiên giới, không cần làm một con cá chạch bị giam trong cái rãnh nước nhỏ hẹp này nữa.

Mà hành động thân cận cành hoa của Thương Quyết, ở trong mắt Nam Tê, lại là một ý tứ khác.

"Ngươi thích, hoa?"

Nam Tê tâm tư đơn thuần, thấy Thương Quyết thích, liền đưa hoa xuân về phía hắn như món quà quý giá, vài nụ hoa chưa nở còn đọng những hạt sương long lanh, lấp lánh suốt cả mùa xuân, y cong môi cười: "Ta đi hái!"

Lúc y đứng dậy mang theo một cơn gió nhẹ, khi trở lại, y ôm một cánh tay đầy cành hoa có mùi thơm dễ chịu, ném tới trước mặt Thương Quyết, vui vẻ nói chuyện với hắn.