Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tư Chi Như Cuồng

Chương 8

« Chương Trước
Nam Tê sáng sớm đã rửa mặt, khuôn mặt thanh tú cũng non nớt như lá mới trên ngọn cây, đôi mắt cong thành một vầng trăng lưỡi liềm: "Thật nhiều hoa, ngươi thích, ta cũng thích.

Nói nhiều như vậy, vẫn không biết nói như bình thường, mở miệng vẫn chỉ biết kêu chiêm chϊếp.

Thương Quyết đau đầu, nghĩ thầm chờ tu vi mình khôi phục, hắn phải lập tức rời khỏi nơi ồn ào này. Trước mắt, hắn nhịn không được nói: "Sao không gọi là A Chϊếp?

A Chϊếp?

Ừ.

Nam Tê mặc dù nói chuyện không lưu loát, nhưng đầu óc không ngu ngốc. Y lập tức liền phản ứng lại biết Thương Quyết là đang trào phúng y nói chuyện cũng nói không tốt, chỉ biết kêu chiêm chϊếp, nên đổi tên thành A Chϊếp thì hơn.

Vốn là nên giận, nhưng Nam Tê cảm thấy cái tên A Chϊếp này dễ nghe, liền hào phóng không giận.

"Dễ nghe! "Nam Tê cười nói, cầm lấy cá khô nhét vào miệng Thương Quyết.

Thương Quyết dù sao vẫn là cá chạch, tránh né không kịp, trong miệng liền ngậm một con cá khô nhỏ. Sắc mặt hắn nặng nề, lập tức phun cá khô ra, nhưng bởi vì hình dạng cá chạch quá nhỏ, biểu tình trên mặt khiến người ta không thấy rõ, Nam Tê căn bản không chú ý tới hắn tức giận.

Thương Quyết lạnh lùng nói: "Ngươi đã có hình người, nên biết đạo lý "“ngày ba bữa, không ăn sau bữa”.

Nói xong, lại cảm thấy Nam Tê nghe không hiểu, mình nói chẳng khác gì vô ích.

Nhưng khi ngẩng lên hắn thấy Nam Tê đã sớm ngồi xổm trước rãnh nước, mím môi ngoan ngoãn gật đầu, mái tóc trên trán nhẹ bay: "Nói nhiều một chút.

“……”

Ta muốn nói chuyện với ngươi......

Ngươi...... Ngươi nói nhiều một chút.

“……”

Ta độ linh khí...... cứu ngươi, ngươi phải báo ân, nói nhiều một chút...... là tốt rồi.

Thương Quyết cười khẩy, mới vừa rồi còn nghĩ con chim sẻ này không rành thế sự, ngây thơ vô tri. Bây giờ lại nói đến hai chữ báo ân, mình thật đúng là coi thường y.

Nhưng mà Thương Quyết không chống lại được dây dưa của Nam Tê, mỗi ngày đều sẽ bồi y nói vài câu, phần lớn là đang khuyên can Nam Tê, không nên sau khi ăn xong mạnh mẽ nhét cá khô nhỏ cho mình.

Một sọt cá khô đang êm đẹp trong sơn động, dưới sự giày vò của Nam Tê, chỉ vài ngày, toàn bộ đều đã hết.

Ăn hết cá khô, Nam Tê sẽ phải vất vả một phen, dậy sớm mò mẫm đi bắt cá trong khe suối.

Trải qua mấy ngày ở chung, y luyến tiếc tách ra quá lâu với cá chạch, liền thông minh cuốn mấy phiến lá dong lại, buộc thành một cái túi nhỏ, múc đầy nước, đem cá chạch đặt ở bên trong mang theo bên người.

Hái trái cây mang theo, bẻ cành hoa cũng mang theo, bắt cá nhỏ lại càng phải mang theo.

Thương Quyết không muốn đi nhưng Nam Tê nhất định muốn hắn đi.

Đi thì thôi đi, còn bắt cá nhỏ cho hắn ăn.

Thương Quyết cũng không phải cá chạch thật, không thích ăn cá nhỏ có mùi tanh. Hắn trốn tới trốn lui trong túi lá dong, cuối cùng không nhịn được phẫn nộ hô: "Dừng tay!"

Nam Tê lau mồ hôi trán, bàn tay ướt sũng lành lạnh. Y nghe Thương Quyết quát lớn, không chỉ không sợ hãi, ngược lại đắc ý nói: "Cho ngươi ăn cá nhỏ, ngươi liền nói chuyện.

Thương Quyết đen mặt, không nói lời nào.

"Cá chạch, ngươi không có tên sao?" Nam Tê bỏ cá nhỏ vào sọt trúc, chân trần giẫm lên đá, y ngồi xuống bên suối, hai tay ôm chân xoa bóp. Hai hàng lông mày nhợt nhạt nhíu lại, nặn ra một chữ "Xuyên".

Thương Quyết không thèm để ý tới y.

Nam Tê tập mãi thành thói quen, tiếp tục đi lật đá, bắt được rất nhiều con cua nhỏ, tất cả đều ném vào trong sọt trúc. Cuộc sống của y đơn giản, thuần túy đến nỗi mỗi ngày chỉ có mấy chuyện này có thể làm, ngày qua ngày, năm qua năm, cô tịch như một đám mây tĩnh lặng trên bầu trời.

Năm tháng trôi qua, Nam Tê đã như vậy qua hơn ba trăm năm, y là phi thường khát vọng có người cùng y trò chuyện.

Nhưng kể ra cũng lạ, trong Trường Nghi Phong to như vậy, ngoại trừ mấy con tiểu nhân sâm tinh không biết nói chuyện, cũng chỉ có một con tiểu yêu quái Nam Tê.

Trường Nghi Phong núi tốt nước tốt, thích hợp tu luyện nhất, nhưng lại không có ai ở. Chẳng lẽ có người dựng kết giới ở đây? Nhưng nếu có kết giới ở đây, Thương Quyết tất nhiên cũng không vào được.

Chẳng lẽ thật sự là con chim sẻ tinh này mệnh tốt, một mình chiếm Trường Nghi Phong?

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Thương Quyết đột nhiên nghe được bên tai hắn một câu: "Ngươi thật xấu xí."

Ba chữ này đột ngột đến mức Thương Quyết nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

Chỉ vì mẹ đẻ Thương Quyết là hắc long hiếm thấy trên thế gian, hóa thành dung nhan khuynh thành. Thương Quyết là con trai độc nhất của nàng kế thừa huyết mạch mẫu phi, tự nhiên là từ nhỏ sinh ra đã tuấn dật như ngọc. Về ngoại hình, hắn luôn được khen ngợi. Đáng tiếc hôm nay lại bị một con chim sẻ hèn hạ đánh giá.

Thương Quyết còn chưa lên tiếng, đã nghe Nam Tê tiện đà nói thêm một câu: "Ta cũng xấu."

Âm sắc trong trẻo, mang theo vài phần ấm áp cùng vui sướиɠ, giống như dòng suối róc rách bên cạnh.

Nụ cười của Nam Tê lấp lánh như ánh mặt trời: "Cho nên chúng ta phải ở cùng nhau."

"Cùng nhau nương tựa lẫn nhau?

Thương Quyết nhíu mày, nghĩ thầm con chim sẻ này quá mộng tưởng,nhưng cũng đáng thương y cô đơn một người.

Hiện tại y cho là mình may mắn, nhặt được một con cá chạch nhỏ đáng thương giống như y, bắt đầu lên kế hoạch cho những ngày sắp tới, nhưng lại không biết rằng Thương Quyết căn bản không phải là một con cá chạch nhỏ.

Hắn là Chân Long, Thượng Tiên của Thiên giới.

Cùng Nam Tê cách ba đạo lục đồ, trèo đèo lội suối trăm ngàn tòa cũng không chạm nổi gấu áo hắn.
« Chương Trước