Chương 1: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Mấy phút trước Khương Sở còn đang ở trong nhà xem giới thiệu về một trò chơi kinh dị.

Có thể nói đây là trò chơi kinh dị được yêu thích nhất hiện nay, ngày nay với sự phát triển nhanh chóng của công nghệ, những nhà phát triển game đã có thể hoàn toàn làm cho trò chơi trở nên chân thực như thế giới thật, vì vậy có rất nhiều người chơi yêu thích thể loại kinh dị đã đổ xô đến để trải nghiệm cảm giác kí©h thí©ɧ chân thật nhất.

Trò chơi này là quà mà em gái đã tặng cho anh, anh mắc phải hội chứng “người đẹp ngủ trong rừng” rất nghiêm trọng, luôn rơi vào tình trạng hôn mê một cách vô thức, hơn nữa các thiết bị khoa học hiện đại cũng bất lực với chứng bệnh của anh, chỉ có thể làm giảm chứng bệnh chứ không thể điều trị dứt điểm.

Mà ý của em gái là muốn để anh được gia tăng cảm xúc kí©h thí©ɧ, có lẽ có thể làm thuyên giảm đi chứng rơi vào giấc ngủ trong vô thức của anh.

Mặc dù anh không cảm thấy cách này hiệu quả hơn phương pháp của y học, nhưng dù sao đó cũng là ý tốt của em gái cho nên anh đã thử đăng nhập.

Vì vậy bây giờ anh đang ở trong game.

Trước mặt anh là một cánh cửa phong cách cổ xưa, cũ kỹ, kiên cố, trên bề mặt có khắc hoa văn rất đẹp, khung cửa được làm từ kim loại đồng cổ, giống như kiến trúc trong thế giới Châu Âu thời trung cổ.

Kiến trúc phía sau cánh cửa lớn là một nhà thờ gác chuông, được xây dựng theo phong cách Bacoro, trên đỉnh ngọn tháp bao phủ rêu xanh, màu sắc tối tăm như màu máu đông cứng, ở phía trên có mấy con quạ đang bay lượn, mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng khó chịu.

Một thiếu niên quý tộc ăn mặc sang trọng đang ngây ra ở cửa, để lộ ra khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến người ta kinh ngạc, sống mũi cao, lông mày lãnh đạm, tóc và lông mày có màu trắng muốt vàng nhạt, giống như màu vàng nhạt của ánh sáng ban mai, chỉ duy nhất đôi mắt là tối sầm như lúc nửa đêm.

Chiếc áo choàng màu xanh lộng lẫy của anh đã lấm lem bùn đất, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của anh, trên tay anh đang cầm một cây quyền trượng khảm ngọc bích màu xanh, thể hiện rõ địa vị cao quý của anh.

“Quốc vương bệ hạ.” Một người đàn ông mặc quần áo quý tộc màu đen đến đón anh, tự nhiên giúp anh cởϊ áσ choàng ra và nói: “Ngài nên đi đến phòng xưng tội rồi.”

Khương Sở không động tĩnh đứng nhìn chằm hắn ta.

Thấy phong cách ăn mặc ở nơi này, có lẽ là dựa trên bối cảnh Châu Âu thời trung cổ, nhưng từ mấy bộ quần áo này lại không thể xác nhận được đây là ở thế kỷ nào.

Người đàn ông hiểu lầm sự trầm mặc của anh, hỏi anh: “Bệ hạ, người lại không muốn đi sao?”

Khương Sở không biết tính cách nhân vật này của mình như thế nào, chỉ thuận theo gật đầu trước.

Trong ánh mắt của người đàn ông hiện lên nụ cười trìu mến, hắn ta vậy mà lại quỳ một chân xuống trước anh dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, nắm lấy tay phải của Khương Sở, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của anh: “Quốc vương bệ hạ ngài thật sự là tự do phóng khoáng.”

Khương Sở không quen bị người khác chạm vào, liền rút tay lại, anh chau mày nói: “Đừng chạm vào ta.”

Người đàn ông này không quan tâm đến sự xa lánh của Khương Sở, thậm chí có thể nói là hắn ta đã quen rồi, nhưng hắn ta vẫn quỳ gối về phía Khương Sở, thành khẩn nói: “Nếu ngài có bất cứ phiền toái nào, thân là công tước như ta khó mà thoát khỏi trách nhiệm, ta nguyện dâng hiến linh hồn mình cho quỷ dữ, chỉ cầu xin giải quyết được phiền muộn của ngài.”

Ánh mắt của hắn ta sáng rực, tràn đầy yêu thương: “Nhưng nếu vì ngài tùy hứng, bỏ lỡ lời chúc phúc của Chúa, ta dù thế nào cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.”

Vị vua nhỏ cáu kỉnh nhìn hắn ta mà không nói lời nào, nhất định là tức giận rồi.

Quốc vương của hắn ta ngay cả lúc tức giận cũng khiến cho người khác thần hồn điên đảo.

Khương Sở đã đoán ra được tính cách của nguyên chủ, có lẽ là tổ tiên thế hệ thứ hai, được coi như một vị quốc vương, được cưng chiều đến hư, nâng niu trong lòng bàn tay.

Anh vẫn chưa quên bản thân đã bước vào một trò chơi kinh dị, trong loại trò chơi này, chết nhanh nhất chính là tổ tiên thế hệ thứ hai.

Vậy thì rất dễ làm rồi.

Khương Sở vẻ mặt không cảm xúc mà suy nghĩ, ít nhất để anh diễn sẽ không bị bại lộ.

Anh quay đầu đi về phía nhà thờ.

“Ngây ra đó làm gì?” Khương Sở quay đầu lại liếc nhìn hắn ta, ánh mắt lạnh lùng.

“Tại sao không giúp ta đẩy cửa?”

Công tước ngây người một lúc, sau đó mới mỉm cười bước tới trước, giúp anh đẩy cửa.

Đám kỵ sĩ của quốc vương không được đi vào nhà thờ, ngay cả ngựa cũng không được phép vào, vì vậy chỉ có mấy người hầu và công tước là được cho phép vào theo.