Chương 20: Ngàn vạn lần đừng để bị bắt được

Xe ngựa di chuyển chậm rãi và đều đặn trên đường.

Đi được nửa đường, anh nghe láng máng có tiếng hát, vì vậy đã mở rèm và nhìn ra ngoài.

“Đây là tiếng gì vậy?” Anh hỏi.

Người cung nữ lớn tuổi cung kính trả lời: “Là những đứa trẻ trong dàn hợp xướng đang hát thánh ca.”

Khương Sở buông rèm xuống, kêu dừng xe ngựa lại, cung nữ nhỏ tuổi liền nhảy ra ngoài, ở dưới xe ngựa đưa tay đỡ lấy tay Quốc vương.

“Bệ hạ, ngài đây là?” Cung nữ lớn tuổi tò mò hỏi.

Khương Sở xua tay, ra hiệu bọn họ không cần đi theo mình.

Sau đó anh đi thẳng vào hội trường nơi phát ra tiếng hát.

Anh đẩy cửa bên hông bước vào, nhìn thấy mấy chục đứa trẻ đang đứng cạnh nhau, nghiêm túc nhìn người trước mặt, trong ánh mắt tràn đầy sự sùng bái và thuần khiết.

Người đang đứng trước mặt bọn họ lại chính là giáo hoàng.

Trong tiềm thức của Khương Sở xem giáo hoàng là một người đạo đức giả, nhưng khi nhìn thấy cảnh hắn ta dẫn dắt những đứa trẻ này thì cảm thấy có chút hoang đường.

Trong số những đứa trẻ này, có quý tộc, cũng có thường dân, mà Ludwig lại đối xử với chúng rất bình đẳng, thậm chí còn để bọn trẻ nô đùa xung quanh mình, một nụ cười trìu mến xuất hiện trên khuôn mặt hắn ta.

Khương Sở rùng mình một cái.

Ludwig rất nhanh đã nhận ra anh, mỉm cười mời anh đến.

Khương Sở bước đến với vẻ mặt lạnh lùng, được giáo hoàng giới thiệu với các bạn nhỏ.

Khi nghe thấy thân phận của anh là quốc vương, lúc đầu bọn trẻ còn sợ hãi, nhưng sau khi một đứa trẻ nhỏ nhất trong số đó nhoài người về phía anh, được anh bế lên, tất cả mọi người đều không còn sợ nữa, không chỉ không sợ mà còn chạy tới ôm lấy anh.

Giáo hoàng cong môi: “Không ngờ bệ hạ lại yêu thích trẻ con đến như vậy.”

Quốc vương nhỏ nhướng mày: “Ta cũng không ngờ tới ngươi vậy mà lại dạy trẻ con hát.”

Ludwig mỉm cười, vốn không quan tâm những gì mình vừa nghe thấy.

Hắn ta ngồi sang một bên, đồng thời cũng mời anh đến ngồi cùng lắng nghe câu chuyện.

Khương Sở: “Ngươi không đi nghe xưng tội sao?"

Ludwig: “Không nghe nữa, giáo hoàng luôn có quyền làm bất cứ điều gì mà giáo hoàng muốn.”

Khương Sở không hứng thú lắm.

Tất cả những gì có thể được nói ra từ miệng của giáo hoàng đều là chuyện về tôn giáo.

Nhưng bọn trẻ đều ngầm muốn giữ anh ở lại, vui vẻ nhường cho anh một chỗ ngồi, đứa trẻ được anh bế lấy lúc ban đầu vỗ vỗ vào ghế mời anh ngồi cùng.

Vậy thì…nghe thôi.

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng để ngủ gục, không ngờ tới câu chuyện mà giáo hoàng kể lại khá chặt chẽ, cốt truyện chính mạch lạc xuyên suốt câu chuyện, nói bọn họ lao động tạo ra của cải, và thực phẩm bằng chính đôi tay của mình.

“Thượng Đế ghét nhất là những đứa trẻ cầu xin một cách mù quáng.” Giáo hoàng nhân hậu và thánh thiện: “Những kẻ lười biếng, ăn không ngồi rồi, những kẻ trộm cướp chỉ xứng đáng làm nô ɭệ cho ác quỷ.”

Những đứa trẻ bắt đầu sợ hãi: “...”

Bọn chúng đều rùng mình, một đứa trẻ nhỏ tiếng hỏi: “Vậy trẻ con thì sao…”

Giáo hoàng: “Trẻ con đương nhiên là sẽ bị ăn thịt, ngay cả xương cốt cũng không sót lại.”

Đứa trẻ: “!!!”

Khương Sở: “...”

Đối mặt với đứa trẻ đã bị dọa sợ mất hồn và quốc vương thờ ơ, nụ cười trên mặt của giáo hoàng càng chân thật, thánh thiện hơn.

“Được rồi, chỉ là đùa mà thôi.” Hắn ta xoa đầu đứa trẻ: “Chúa nhân từ sẽ tha thứ cho mọi tội lỗi và tổn thương của các con.”

Những đứa trẻ lại bắt đầu hát những bài thánh ca ca ngợi Chúa.

Nhân cơ hội lúc này, Ludwig nắm lấy tay của quốc vương nhỏ đưa anh đến cửa sổ kính đầy màu sắc, nhìn anh bằng đôi mắt biết cười.

“Bệ hạ, người xem.” Hắn ta nhẹ giọng nói: “Đây là thần tích ta nợ ngài.”

Hàng ngàn tia sáng từ mái vòm rơi xuống, ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc biến thành bụi vàng lấp lánh trong không khí, giống như một buổi lễ đăng quang hoành tráng.

Khương Sở nhìn chiếc dây chuyền ở trên ngực, quả nhiên dưới sự chiếu sáng của ánh sáng màu, vương miện thạch anh đã chuyển sang màu sắc rất đẹp, thậm chí còn rực rỡ hơn màu của cửa sổ hoa.

Nụ cười của giáo hoàng không hề giảm đi, lặng lẽ nhìn anh, trong đôi mắt là màu đen sâu thẳm.

“Điều mà ta muốn nói với ngài chính là đây.” Hắn ta chậm rãi nói, giọng nói trở nên trịnh trọng: “Ta vĩnh viễn trung thành với ngài.”

Khương Sở hơi cụp mắt xuống: “Bây giờ ngươi nói điều này làm gì?”

Sao, ngươi cũng có cốt truyện phụ cần mở ra sao?

Giáo hoàng từ từ quỳ xuống trước mặt anh, một đầu gối chạm xuống đất, tay trái đặt lên ngực: “Cho dù ta có lừa dối Chúa, ta cũng nguyện ý trở thành một thanh đao sắc bén trong tay người, chúc ngài hoàn thành việc hiến tế.”

Một tia sáng chiếu vào đôi mắt màu vàng của hắn ta, trông rất cao quý và trang trọng, giống như lời thề trong lúc cầu hôn.

Quốc vương có chút kinh ngạc mở to mắt dường như hoàn toàn không dự liệu trước được hành vi của hắn ta.

Bây giờ Khương Sở thật sự có một câu hỏi: Ta hiến tế cái gì?