Quyển 2 - Chương 12: Âm hồn bất tán

Nụ cười ấm áp bên môi Sầm Tử Tranh như dòng nước chậm rãi chảy vào trong lòng mắt Thư Tử Hạo, từ từ hòa tan vào lòng anh, trong nháy mắt, đôi mắt trong veo mà lạnh lùng trước sau như một dần dần tản ra ánh sáng dịu dàng, mang theo chút cưng chiều khiến người khác kinh sợ.

“Tử Tranh……” Anh nhỏ giọng kêu, vươn cánh tay ra nhẹ nhàng xoay cơ thể cô, để cô đối diện với mình.

Một ít dịu dàng tung ra như nước, khiến Sầm Tử Tranh muốn trốn tránh khỏi không khí nóng bỏng này.

“Tử Hạo, ách…cám ơn anh vì chiếc váy này, xem ra em còn phải cố gắng nhiều, em muốn vượt qua anh mà!”

Cô cố tỏ ra thoải mái để trốn tránh đôi mắt thâm thúy như muốn rỉ nước của Thư Tử Hạo, trên khuôn mặt là nụ cười ấm áp nói.

Thư Tử Hạo dường nhu có thể nhìn ra vẻ khẩn trương trong đôi mắt cô, anh nhẹ nhàng cười nói, cúi người xuống nhìn vào ánh mắt cô nói:

“Tử Tranh, anh tin tưởng sau này em nhất định sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang xuất sắc, mà lý tưởng của anh đó là thiết kế chiếc áo cưới xinh đẹp nhất thế giới dành riêng cho em, cùng theo anh đi vào thánh đường thiêng liêng!”

Anh dũng cảm bày tỏ tình yêu càng khiến cho khuôn mặt Sầm Tử Tranh càng đỏ hơn, cô biết nên nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng tự nhiên nảy sinh chút hạnh phúc và an tâm.

Nhưng mà, hai người đang chìm đắm trong hạnh phúc vui vẻ mà hoàn toàn không biết, cách đó không xa là một bóng dáng đẹp trai cao ngất đang nghiêng người dựa vào cửa phòng thiết kế, vào giờ phút này đôi mắt tà mị lại cháy rực ngọn lửa tức giận nhìn chằm chằm vào đôi ‘Tài tử giai nhân’ được mọi người công nhận, khuôn mặt tuấn tú đã là một mảng âm u……

Không bao lâu, chỉ thấy khuôn mặt âm u liền biến hóa, môi mỏng từ từ nở nụ cười quỷ dị, lửa giận sau khi tiêu tán……chân dài duỗi ra, không chút do dự bước đến chỗ hai người kia.

“Tiểu học muội Tử Tranh…..” Giọng nói trầm thấp như một loại âm thanh ma quỷ đang tái sinh tản ra khắp phòng thiết kế….

Tất cả mọi người dừng lại động tác đùa giỡn, tất cả đều hướng ánh mắt về phía cửa.

“Oa…..là Cung học trưởng kìa!” Một nữ sinh hét lên đầu tiên, trong lúc này phòng thiết kế đã xôn xao.....

“Trời ạ, thật sự là Cung học trưởng đó, anh ấy vậy mà lại đến phòng thiết kế dành cho sinh viên mới nha…..”

“Mau nhìn xem, anh ấy thật sự rất đẹp trai, đẹp đến ngây người, wow, dáng đi cũng rất hút hồn đó nha…..”

“Thật hy vọng có thể trở thành bạn gái của anh ấy…..”

Ánh mắt của tất cả nữ sinh đều dừng lại trên người Cung Quý Dương, tràn ngập say mê và ham muốn…..

Hình như Cung Quý Dương đối với ánh mắt của những nữ sinh này đã luyện thành thói quen, thâm chí liên tục bước đi mà không dừng lại, một đôi mắt đen lóe ra ánh sáng thích thú dừng lại trên người Sầm Tử Tranh, giống như một đám báo săn có khả năng tùy tiện xâm lăng.

Nghe tiếng kêu quen thuộc mà tràn đầy nguy hiểm, thân thể nhỏ bé của Sầm Tử Tranh không khỏi cứng đờ, dường như nghe được âm thanh triệu hồi của ma quỷ từ chốn địa ngục…..âm thanh này không phải là của anh ta chứ?

Ngay sau đó cô quay người nhìn về phía người đang bước tới, trong nháy mắt đôi mắt trong veo của cô liền trừng lớn…..

Anh……Cung Quý Dương? Cái tên con trai nhà giàu mới nổi đến nơi này làm gì?

Sầm Tử Tranh cảm thấy không biết hoảng loạn bắt nguồn từ đâu, theo bản năng nghĩ đến nụ hôn của anh trên trán mình đêm đó, trong nháy mắt, cảm giác nóng rực ở cổ như muốn thiêu đốt tất cả.

Nhìn theo mỗi bước chân càng tới gần của Cung Quý Dương, cô cảm thấy da đầu tê dại từng hồi.

“Tiểu học muội Tử Tranh, làm sao lại có bộ dạng không chào đón anh vậy?”

Khi Cung Quý Dương đi đến trước mặt Sầm Tử Tranh, dừng bước, trong mắt là nụ cười thản nhiên vô cùng bướng bỉnh, giọng nói trầm thấp đầy khiêu gợi.

Vẻ mặt Sầm Tử Tranh vốn dịu dàng đột nhiên biến đổi, cô cố nén lại ý nghĩ muốn chạy trốn, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cặp mắt tà mị của Cung Quý Dương.

“Đương nhiên nơi này không chào đón anh, một kẻ ăn chơi trác táng như anh làm sao có thể thưởng thức các thiết kế từ tấm lòng?”

Cung Quý Dương sau khi nghe thấy vậy thì cười ha ha, không có chút dấu hiệu tức giận nào.

“Chắc hẳn vị này là Cung học trưởng đại danh lẫy lừng, tôi nghĩ bây giờ chúng ta cũng không có thời gian nói chuyện phiếm, chúng tôi còn có việc phải làm!”

Thư Tử Hạo có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng thâm thúy trong đôi mắt Cung Quý Dương, nhất là khi anh cảm thấy được ngay lúc đó cơ thể Sầm Tử Tranh đột nhiên cứng đờ, lập tức trong lòng xuất hiện một chút dự cảm chẳng lành…..

Rốt cuộc thì ánh mắt Cung Quý Dương cũng dừng lại trên người Thư Tử Hạo, hai đối thủ định mệnh cứ như vậy đứng tại đó nhìn nhau……

Một lát sau, anh khẽ cười, nhưng nụ cười này không chạm đến đáy mắt một chút nào, hơi thở nguy hiểm vây xung quanh anh trong nháy mắt liền tăng thêm.

“Bàn về đại danh lẫy lừng làm sao có thể so được với Thư học đệ chứ, thật sự là chúc mừng cậu nhận được giải thưởng lớn thiết kế sáng tạo Paris!”

Nói xong, anh lại đem ánh mắt thâm thúy dừng lại trên người Sầm Tử Tranh, một bàn tay nhẹ nhàng đưa lên, khẽ vuốt ve lên tấm lụa trắng như tuyết trên người cô……

“Thật đúng là thiết kế tinh xảo khéo léo, không hổ là xuất phát từ bút tích của nhà thiết kế tương lai, đáng tiếc là……”

Cung Quý Dương ra vẻ thương tiếc lắc đầu, khóe môi tà mị khẽ nâng lên: “Đáng tiếc cũng chỉ là cái dạng này!”

“Anh……”

Sắc mặt đột nhiên Thư Tử Hạo biến sắc, cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám ngang nhiên đả kích tác phẩm của mình, nhất là cái tên ăn chơi trác táng suốt ngày chỉ biết ngâm mình trong đám phụ nữ, anh ta thì biết cái gì? Anh ta có tư cách gì mà dám đánh giá tác phẩm của mình như vậy chứ?

“Này, cái tên con trai nhà giàu mới nổi kia, chẳng lẽ anh hiểu về thiết kế thời trang sao? Anh dựa vào cái gì mà ở trong này tùy tiện bình phẩm người khác? Nơi này không chào đón anh, anh nhanh đi chỗ khác!” Một tay Sầm Tử Tranh gạt bỏ bàn tay đang vuốt ve của Cung Quý Dương, trong mắt lửa giận đang rực cháy, nhìn anh quát lớn.

Tất cả học sinh toàn trường đều đã hít vào từng ngụm khí lạnh, lời đồn về sinh viên mới Sầm Tử Tranh tại vũ hội trường hung hăng chà đạp mặt mũi Cung học trưởng, xem ra toàn bộ đều là sự thật, thật sự là Sầm Tử Tranh không nể mặt mũi anh chút nào nha.

Cung Quý Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giận hờn của cô, hứng thú trong mắt càng tăng, anh giận quá hóa cười, không để ý đến Thư Tử Hạo, liền kéo Sầm Tử Tranh vào lòng, đôi môi cháy bỏng rơi vào bên tai mẫn cảm của cô…..

“Bộ dáng tức giận đều đã mê người như vậy, biết không, em càng như vậy, anh lại càng muốn chiếm được anh, muốn nghe âm thanh ngâm nga thở gấp tuyệt vời của em trên giường của anh!”