Chương 42

Cuối cùng thì ngày cô không muốn nhất cũng đã đến. Các cổ đông đứng ra mở một cuộc họp báo rất lớn để ăn mừng sự kiện 35 năm thành lập tập đoàn và cũng là dấu mốc cho một sự khỏi đầu khác - chính là ra mắt giám đốc mới cho tất cả mọi người trong tập đoàn và cả nước được biết.

Giám đốc được bầu cử chẳng ai khác chính là Lý Giai Ý, mà người đứng đằng sau cô lại là Cao Tuấn. Anh ta muốn đừng sau để thâu tóm toàn bộ cả hai tập đoàn, để một ngày đủ mạnh anh sẽ độc chiếm lấy tất cả những gì nên thuộc về anh.

Mà anh ta chẳng chịu hiểu rằng: Vốn dĩ ban đầu chẳng có gì là của anh ta cả.

Lúc vừa đọc công bố tên Giám đốc mới, tất cả mọi người đang vỗ tay rầm rầm thì Đình Phong dắt Tiểu Bảo Bảo bước vào và cao giọng nói:

“Có vẻ mọi người vui vẻ quá nhỉ ?”

Không khí rạo rực khi nãy bỗng chốc im bặt, tất cả đều hướng về phía anh. Hướng về nơi có hào quang đang sáng rực rỡ.

Anh vẫn như vậy, vẫn mang khí chất hơn người. Khí chất làm áp đảo bất kỳ ai khi anh đứng đối diện.

Bây giờ, anh nhìn còn nam tính hơn, sắc cạnh hơn, trưởng thành hơn và khí chất toả ra còn hừng hực hơn lúc trước.

Tiểu Bảo Bảo đứng kế bên anh cũng không hề bị lu mờ. Cậu mặc âu phục đen tuyền như bố. Thần thái không chịu thua kém anh một chút nào cả, mặc dù cậu chỉ mới hơn 3 tuổi.

Đúng là có tố chất của một vị tổng tài trong tương lai.

Đình Phong đi tới chính giữa sân khấu, cầm míc lên và nói dõng dạc, đanh thép:

“Tôi - Vương Đình Phong - Giám đốc tập đoàn Vương Thị, hôm nay tôi đứng tại đây để thông báo một việc rằng: Tôi sẽ tiếp tục điều hành tập đoàn Vương thị và đưa tập đoàn phát triển hơn nữa.

Ai có ý kiến khác xin mời phát biểu !”

Cả hội trường im bặt không một cánh tay dơ lên, đây cũng là lần đầu tiên Đình Phong công khai đứng trước báo trí.

Không thấy ai có ý kiến, Đình Phong lại tiếp tục lên tiếng:

“Vậy là tất cả đều đồng tình. Giờ tôi xin phép nhường sân khấu để tiếp tục sự kiện kỉ niệm 35 năm thành lập tập đoàn Vương Thị.

Xin cảm ơn !”

Sau đó, Đình Phong dẫn Tiểu Bảo Bảo đi về phía hàng ghế cuối của hội trường, nơi Diệu Hàm đang ngồi im lặng quan sát.

Anh đi đến đâu, ánh đèn máy ảnh của phóng viên nháy theo đến đó.

Đình Phong đứng trước mắt cô, mỉm cười nói:

“Em lại khóc rồi, anh về rồi đây, đúng như lời hứa với em nhé !”

Diệu Hàm đứng dậy, ôm chầm lấy anh và khóc, bao nhiêu nhung nhớ da diết cô truyền hết vào cái ôm đó.

Trước sự bất ngờ ngơ ngác của tất cả mọi người, cô đánh vào l*иg ngực anh rồi nói:

“Để em chờ lâu như vậy, đồ tồi, tối nay em sẽ phạt anh !”

Anh lại xiết chặt tay ôm cô mạnh hơn rồi nói:

“Em phạt anh bao nhiêu cũng được, bao lâu cũng được, anh xin nhận hết !

Anh nhớ em, nhớ em đến phát điên rồi vợ ơi !”

Tất cả hội trường lại một lần nữa chấn động vì lời nói của anh vừa nói ra.

Vì 5 phần mọi người đều nghĩ anh không được nam tính. Không yêu phụ nữ.



5 phần còn lại mọi người không ngờ anh lại có thể nói ra được những lời ngọt ngào và thái độ còn hết sức ôn nhu đến vậy.

Trong mắt mọi người, anh là một vị tổng tài lạnh lùng và không hề có cảm xúc.

Đình Phong không chịu buông Diệu Hàm ra cho đến khi Tiểu Bảo Bảo lên tiếng:

“Bố mẹ ôm nhau thì hãy về nhà đi, đừng làm mọi người nóng mắt bỏng tai nữa !”

Cả hội trường ồ lên cười. Riêng chỉ có hai ánh mắt vô cùng thâm sâu. Hai ánh mắt đó chính là của Cao Tuấn và Lý Giai Ý.

Đình Phong giao Tiểu Bảo Bảo cho Trạch Dương, anh ôm cô ra xe và trở về nhà.

Một năm không trở về nhà, một năm không thấy cô, một năm không cảm nhận được hơi ấm cơ thể cô làm anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Vừa bước chân vào nhà, anh đã hôn cô một cái thật mạnh rồi nói:

- Em phạt anh đi, bao nhiêu anh cũng chịu !

- Cơ thể này có còn chịu được không đã.

- Em thử xem !

Không những anh không yếu đi, mà còn mạnh mẽ hơn trước.

Làm cho cô chìm đắm hạnh phúc trong dục tình.

Cả hai nằm ôm lấy nhau nguyên một ngày không chịu buông rời. Tâm sự, nói cho nhau nghe đủ thứ chuyện:

- Vợ à, anh đã rất nhớ em !

- Anh bất tỉnh, làm sao nhớ em được.

- Những gì em nói trước khi anh sang Mỹ anh nghe thấy hết đó. Gì mà “Đừng bỏ em … xin anh”. Haha. Giờ anh mới biết vợ anh yêu anh vậy đó.

- Thôi nào, đừng nhắc nữa, em ngại lắm.

- Thế lúc phạt anh em có ngại không ?

- Thôi nào …

- Diệu Hàm … để em phải chịu ấm ức lâu như vậy, là lỗi của anh, anh xin lỗi …

- Đâu phải lỗi của anh, vì anh bảo vệ em và con … nên mới bị như vậy mà.

- …

- Anh à, con mất rồi, em xin lỗi vì không giữ được con của chúng ta.

- Không sao.

- Sau này em sẽ sinh cho anh một tiểu công chúa xinh như em.

- Không cho em mang bầu nữa, anh xót lắm.

- Không, em muốn có con với anh.



- Chúng ta … , thôi để sau nhé !

Đình Phong định nói cho cô biết về chuyện của Tiểu Bảo Bảo nhưng anh không biết phải bắt đầu từ đâu, phải nói thế nào cho cô hiểu.

Anh sợ cô biết, cô sẽ rất hận mẹ của mình.

Hiện tại anh đang phải đứng ở giữa, anh còn chưa biết mình nên làm gì để có thể dung hoà được hai bên.

Tiểu Bảo Bảo bên này thì luôn mồm nói chuyện nói với Trạch Dương:

- Chú thấy không, bố mẹ con gặp nhau là con bị giao cho chú liền đó. Thế này mà con đợi hoài vẫn chưa thấy có em.

- Nhóc con, con biết tạo em bé sẽ rất mất sức không ?

- Vậy phải tẩm bổ cho hai người thôi, để nhanh có em chứ con lớn rồi mà cứ bị lôi ra hôn hít, véo má, con không thể chịu nổi nữa rồi.

Trạch Dương quay sang vẹo má Tiểu Bảo Bảo một cái rồi nói:

- Trời đất, cái giọng điệu nói chuyện này y hệt bố con nhỉ. Thế này không có người yêu đâu. Con phải nói chuyện thân thiện như chú này.

- Con có người yêu rồi.

- Ai vậy ?

- Bạn cùng lớp, nhưng con chuyển qua Mỹ một thời gian nên giờ con không biết bạn ấy còn nhớ con không ?

- Con biết nhà bạn không, chú sẽ chở con đi tán gái.

- Biết ạ, nhà bạn con ngay cạnh trường con học trước đây.

- Được, vậy chú Trạch Dương đây sẽ giúp con.

- Chú rảnh thế ạ ? Chú không có người yêu ạ ?

- Chú đầy người yêu. Có tận 3-4 cô người yêu.

- Yêu một lúc 3-4 người là xấu, là không chung thuỷ. Con nghĩ chú nên bỏ đi, đừng mắc sai lầm. Sau này phải hối hận đấy.

Trạch Dương bị Tiểu Bảo Bảo nói cho cứng họng. Anh không ngờ sau hơn 1 năm mà thằng nhóc lại có thể ăn nói sắc bén hơn nhiều như vậy.

Bên này, sau khi Cao Tuấn lái xe đưa Giai Ý về nhà thì Cao Tuấn phát tiết lên cô.

Sau khi hành hạ cô thì Cao Tuấn chì chiết:

- Em có vẻ yêu hắn ta nhỉ, nhìn thấy hắn mà mắt em sáng rực lên. Rất tiếc, nó và Diệu Hàm đã yêu nhau say đắm rồi, em không còn cơ hội đâu !

- Anh im đi. Tôi cảm thấy sao, tôi thích ai, yêu ai là việc của tôi.

- Này, hàng đêm em vẫn nằm dưới thân thằng này, hàng đêm vẫn vui vẻ cuồng nhiệt với thằng này mà em lại có tư tưởng đi yêu người khác sao.

Giờ em đã là người phụ nữ của anh rồi, làm gì còn ai chịu chấp nhận em nữa chứ.

Làm gì có ai chịu chấp nhận người phụ nữ hàng đêm vẫn dây dưa với người đàn ông khác cơ chứ. Em hãy ngoan ngoãn làm người phụ nữ của anh. Chẳng phải ngày nào anh cũng làm em rất sung sướиɠ hay sao.

- …

Giai Ý im bặt không muốn nói thêm một lời nào, hiện tại cô quá ghê tởm anh ta. Nhưng cô lại không biết phải thoát khỏi anh ta bằng cách nào nữa.