Chương 2

Nhưng khi lên cấp 3 lúc đó Joo Hyun đã trở thành một người mà bất kỳ ai trong trường cũng tuyệt đối không dám coi thường. Jung Min nghĩ Joo Hyun không nhận ra cô vì khi bước vào lớp cô ta có vẻ rất lạnh lùng và không mấy để ý đến mình. Cậu ấy không nhớ cũng tốt thôi vì chúng mình đã có những chuyện không hay mà, giờ nhìn lại cậu ấy mình vẫn còn thấy sợ.

Vào tiết thể dục "Mọi người đều bắt cặp mình cảm thấy ngại quá có lẽ các bạn trong lớp nghĩ mình là một đứa kỳ lạ thì làm sao đây."

Joo Hyun cùng một cô bạn đang thì thầm nói xấu Jung Min. Khi trở lại lớp học không hiểu vì sao mọi người bàn tán và nhìn nữ chính Jung Min. Có 2 kẻ bắt nạt đến hỏi cô "Này, nghe nói hồi tiểu học mày bắt nạt Joo Hyun hả? Điên thật con mọt sách này." Sau đó tất cả bạn bè đều xa lánh cô không ai đến gần và những lời nói xấu vẫn tiếp tục. Những ngày tháng sau đó của nữ chính của chúng ta luôn khổ sở với những trò đùa cợt của máy đứa bắt nạt. Cô ấy không nghĩ người bị bắt nạt lại là mình, tự hỏi không biết cô ấy đã làm sai những gì mà cậu ấy lại làm đến mức đó cơ chứ, người đứng sau tất cả chuyện này là Joo Hyun.

Cô ấy nghĩ có nên nói với mẹ chuyện mình bị các bạn bắt nạt hay không mẹ sẽ quan tâm mình một chút chứ. Gia đình cô không phải giàu có hay khá giả gì cha thì nhậu nhẹt về đánh mẹ. Thôi vậy chuyện này cũng không cần nói với mẹ.

Sau khi về phòng cô ấy đã tìm kiếm về "Giấc mơ sáng suốt" khi phát hiện mình có thể làm những việc không thể xảy ra ở hiện thực, thì cô liền nghĩ "Dù chỉ trong mơ thôi nhưng mình làm gì bọn nó cũng được hay sao?" Thế là Jung Min đã ngủ và cô ấy có ý thức khi mơ,cô ấy cố tưởng tượng chi tiết ngoại hình của từng học sinh một trong lớp khó hơn mình nghĩ. Nhưng có một người mà mình lun nhớ khi vào cấp 3 là cậu ta Joo Hyun người làm mình khó khăn trong suốt thời gian qua.

"Joo Hyun à mày biết không khi vào cấp 3 thật ra không biết vì sao mà tao lại cảm thấy thật nhẹ nhõm? Tao đã cảm thấy may mắn và mừng thay cho mày vì mày có nhiều bạn bè không giống như hồi cấp 1. Dù tính cách của mày có tồi tệ như vậy, nhưng hình như cảm giác tội lỗi với mày vẫn theo tao đến tận bây giờ. Tao biết... Lúc đó mày đã tổn thương rất nhiều nhưng dù vậy việc mày làm với tao bây giờ hơi quá rồi sao? Tao đã đối xử tồi tệ với mày như thế nào mà mày lại... Mày nói cho tao biết đi."

"MÀY NÓI CÁI GÌ ĐÓ ĐI CHỨ." *lớn tiếng*...