Chương 37: Phiên ngoại 1: Cuộc sống tình thú của phụ thân mỹ nhân

Bước ra thế giới bên ngoài, Thẩm Thế mới biết, thế giới này không hề giống những gì mình đã tưởng tượng. Không chỉ máy bay, ô tô một ngày đi được ngàn dặm, đèn đốt sáng như ban ngày, thiết bị điện hiện đại….còn có rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy nhắc tới trên sách.

Thẩm Thế cứ như nhà quê mới lên phố, nhìn gì cũng thấy mới mẻ, nhưng bởi vì kiêu ngạo mà không chịu thể hiện ra ngoài.

Gần đây, hắn mới biết đến một thứ thực thần kỳ.

Nó được gọi là, mạng internet.

Nghe nói thứ này, chỉ cần nối một sợi dây là có thể biết toàn thế giới, còn có mua hàng online, chỉ cần ngồi nhà cũng mua được đồ, thần kỳ cực.

Đối với thứ đó, Thẩm Thế tràn ngập tò mò, lúc ăn cơm liền gợi gợi ra hỏi Trường Hoa, nhưng gần đây Trường Hoa bận công chuyện nên cũng không để trong lòng. Thẩm Thế ngại hỏi tiếp, liền đến hiệu sách, mua mấy quyển về máy tính để xem.

Xem không hiểu.

Có người khuyên hắn, muốn học máy tính thì phải đăng ký một lớp học. Vậy nên Thẩm Thế giấu Trường Hoa, trộm tham gia một lớp dạy vi tính. Qua mấy tuần học, hắn đã học xong những thao tác cơ bản. Giáo viên bảo, nếu muốn thuần thục thì phải chăm chỉ luyện tập, tốt nhất là tập trực tiếp trên máy.

Nhà có máy tính, nhưng đa phần là Trường Hoa dùng, Thẩm Thế không muốn làm phiền tới công tác của con nên chỉ tranh thủ lúc cậu không có nhà để luyện tập. Ví như hôm nay, Trường Hoa đi làm, Thẩm Thế liền mở máy tính của cậu.

Máy tính cài mật mã, không cần nghĩ mật mà là gì, là sinh nhật của hắn.

Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, phụ thân mỹ nhân mở máy tính ra, bắt đầu tập gõ chữ.

Giờ tốc độ gõ của hắn còn rất chậm, tìm chữ cái phải lần một lúc lâu – biết sao được, phụ nhân mỹ nhân tuy bác học đa tài, nhưng ở cổ trấn không dạy chữ cái tiếng Anh, gần đây hắn mới học được 26 chữ cái này qua giáo viên.

Gõ chữ thực tốn sức, nhìn bàn phím quá lâu sẽ đau mắt, nghỉ thì không đáng, hắn liền lên mạng, đọc tin tức thời sự, tiện trai baidu xem làm thế nào để mua đồ trên mạng.

Baidu nói, trang mu hàng online lớn nhất đại lục là xbao.

Hắn dựa theo giới thiệu trên baidu, copy – paste địa chỉ của trang đó, mở xbao, bên trong có đầy đủ các loại mặt hàng, gần như là có thể đáp ứng mọi nhu cầu, nhiều tới mức không rời mắt được. Thẩm Thế có chút kích động, hắn cảm thấy mình như mở ra một thế giới mới, nhìn cái này, bấm cái kia, không cẩn thận lại click vào mục ‘đồ dùng người lớn’ (*)

Đồ dùng người lớn? Là đồ bảo vệ sức khỏe cho người trưởng thành sao?

Nhớ tới gần đây, con mình hay phải thức đêm làm việc, gầy đi nhiều, Thẩm Thế đau lòng, nếu đã vào rồi thì chọn mấy thứ về, bồi bổ cho nó.

Baidu nói, mua đồ ở xbao, trước khi chọn cửa hàng nên xem đánh giá và điểm danh dự, cao nhất là vương miện, sau đó đến mũ xanh. Trong nhóm đồ dùng người lớn này, cửa hàng được xếp hạng thứ nhất có tên ‘Đóa hoa nhỏ run rẩy’

Thẩm Thế vừa nhìn tên này, liền nghĩ chủ cửa hàng tuyệt đối là một người không có văn hóa, chủ yếu là vì cái tên quá ngây thơ. Nhưng điểm danh dự là hai vương miện, đồ bán ra chắc cùng không quá kém.

Vừa bấm vào, trên mành hình bay tới dòng chữ to: chỉ có chính mình mới hiểu chính mình.

Lùi xuống dưới, một đống hình ảnh hiện ra chọc mù cặp mắt của Thẩm Thế.

Cái…cái gì đây!

Búp bê trần như nhộng, có cả nam cả nữ, còn mô hình ‘cậu nhỏ’ giống hệt như thật, mấy cái còn lớn thái quá, phía trên gắn đầy những khối tròn, còn những bộ quần áo kỳ quái hở hang khiến người ta phát ngượng.

Thật là đáng sợ!

Nhìn phía dưới những thứ đó, số lượt giao hàng cao đến đáng ngạc nhiên, dưới mỗi đồ vật đều có mấy nghìn lượt bình luận, nội dung những bình luận đó thì bại hoại đạo đức, không biết thẹn! Cái gì mà ‘Mua cho bà xã, bà xã thích lắm, độ rung lớn khiến bà xã ra rất nhiều nước’, hoặc là ‘Xúc cảm của búp bê rất tuyệt, giống hệt người thật, tiếng kêu cũng không giống với những nhà khác, êm tai hơn nhiều. Cực kỳ tuyệt vời, đêm đó tôi đã bắn rất nhiều lần.’

Càng không biết xấu hổ hơn là, chủ cửa hàng còn hồi đáp lại “Quý khách thích là tốt rồi, chúc quý khách hưởng thụ vui vẻ.”

Thẩm Thế “. . . . . .”

Gương mặt hắn đỏ bừng, muốn tắt đi trang web khó coi này, nhưng không biết vì sao, tay hắn không cử động được, ánh mắt cũng dính vào đó.

Mấy ‘cậu nhỏ’ ở trang chủ đúng là…..đúng là giống thật, cái nhỏ nhất cũng phải 20cm, khiến cho Thẩm Thế đỏ mặt, tim cũng run rẩy, hắn bất giác nhớ tới cái đó của người đàn ông nhà mình….

Hắn nhớ rõ, cái đó cũng Trường Hoa cũng lớn thế, vừa to vừa cứng, mỗi lần làm chuyện ấy đều khiến mình sướиɠ điên lên.

Nghĩ đến đó, hắn không tự chủ được, kẹp chặt hai chân, dưới bụng nóng lên, hắn cảm thấy trống rỗng, vừa ngứa vừa ướt. Phản ứng đó khiến Thẩm Thế thoáng thấy thẹn, thở dài trong lòng, sao mình có thể dâʍ ɭσạи như thế, ban ngày ban mặt. Có lẽ vì dạo này Trường Hoa bận rộn, mấy ngày rồi hai người chưa làm.

Đang nghĩ tới đó, phía phòng khách vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Thẩm Thế sợ tới mức vội vàng đóng sập laptop lại, vừa mới đứng lên, Thẩm Trường Hoa đã đi tới.

Thẩm Thế bình tĩnh nói “Sao hôm nay con về sớm thế?”

Trường Hoa thấy rõ hắn đang bối rối, nhưng không biểu hiện gì, đáp lại như không có chuyện gì xảy ra “Vốn con hẹn người ta tới bàn chuyện tiền thuê, nhưng bên đó có việc đột xuất, nên con về. Cha đang làm gì thế?”

“À, không có gì, mượn máy tính con luyện gõ chữ thôi.”

“Luyện đến đâu rồi? Để con xem nào.” Trường Hoa đi qua định mở máy tính thì Thẩm Thế vội ngăn lại, ánh mắt hắn né tránh “Đừng nhìn, cha, cha đói, con đi nấu cho cha đi.”

Ánh mắt Trường Hoa lóe lên điều gì, cậu gật đầu “Vâng.”

Thừa dịp cậu đi nấu cơm chiều, Thẩm Thế vội vàng mở máy, tắt cửa sổ trang web đi.

Nhưng hắn không biết, trên thế giới này có một thứ gọi là ‘Xem lịch sử’.

Nửa đêm hôm đó, Trường Hoa trộm mò dậy, bật máy tính, xem lịch sử. Khi cậu thấy trang web đó, Thẩm Trường Hoa nghiêm túc ngẫm lại, dạo gần đây có phải cậu vô liêm sỉ quá không, xem nhẹ bảo bối nhà mình, khiến hắn cô đơn đến mức nghĩ tới việc lên mạng mua đồ dùng người lớn.

Nhưng là, không ngờ phụ thân nghiêm túc, cũ kỹ thế lại thích mấy thứ này. Nếu mình không đáp ứng nguyện vọng của hắn, chẳng phải thành bất hiếu?

Hai ngày sau.

Hợp đồng thuê cửa hàng đã xong, chỉ cần trang trí rồi khai trương. Vậy nên, mấy hôm nay Trường Hoa rảnh rỗi, ngoan ngoãn ở nhà cũng phụ nhân mỹ nhân.

Hôm nay, chuyển phát nhanh đưa tới một túi lớn, Thẩm Thế hỏi gì thế, Trường Hoa nói là mấy thứ mua trên mạng, rất thú vị. Thẩm Thế nhíu mày “Rốt cuộc là gì?”

Trường Hoa nở nụ cười “Cha qua xem này?”

Tò mò, Thẩm Thế mở túi đó ra. Khi hắn thấy vật ở bên trong, mặt liền đỏ bừng.

Bên trong có hơn mười cái ‘gậy mát xa’ đủ kiểu dáng, hình dạng, rồi trứng rung, nội y tình thú…..

Thẩm Thế ngẩng đầu, giận dữ hỏi “Con mua mấy thứ đồi phong bại tục đó làm gì!”

Trường Hoa đáp rất tự nhiên “Đương nhiên để làm mấy chuyện đồi phong bại tục.”

“Con – lưu manh!”

Thẩm Trường Hoa cầm lấy một cây ‘gậy mát xa’ lớn, nói “Cái này nhìn không tệ lắm, lớn hơn của con cơ mà. Chúng ta thử đi.”

“Cút! Muốn thử tự con thử.”

“Thử đi mà.”

“Cút!”

“Thử đi mà.”

“Cút!”

“Thử đi mà.”

“. . . . . .” Thẩm Thế nói cũng không muốn nói, quay đầu bước đi, Trường Hoa giữ chặt hắn lại, kéo vào lòng mình, bàn tay thô ráp của cậu luồn vào bộ đồ ngủ rộng thùng thình, nhẹ nhàng xoa nắn eo hắn.

“. . . . . .”

Thẩm Thế thấy hông mình mềm nhũn, bao lời từ chối không thốt nổi khỏi miệng, hắn nhắm mắt, chấp thuận.

“Chỉ, chỉ thử thôi đấy.”

“Vâng.”

Hắn bị ôm vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường, quần áo chậm rãi bị cởi, từng cúc, từng cúc một, mãi đến khi cả hai trần trụi ôm lấy nhau. Trường Hoa đặt hắn dưới thâm mình, chậm rãi hôn môi. Thẩm Thế thích cảm giác này, dịu dàng, gắn bó. Mỗi lần hôn, hắn đều nhắm mắt lại, hoàn toàn tin cậy, thuận theo mọi dẫn dắt của người kia, để người kia khai phá mình. Tới khi thân thể hai người nóng lên, chiếc hôn này mới dừng lại. Thẩm Thế thở hổn hển, khóe mắt hàm xuân, ôn thuần nhìn đối phương, nốt chu sa đỏ au đẹp choáng ngợp.

Mỗi khi hắn dùng ánh mắt chờ mong này nhìn cậu, Thẩm Trường Hoa đều không dằn xuống được. Cậu dừng lại một chút, bĩnh tĩnh lại, nói “Đừng nhìn con như thế, con sẽ không nhịn được mà xâm phạm cha ngay bây giờ.”

Thẩm Thế vòng tay qua lưng cậu, cười nói “Con cũng có lúc không không chế được cơ đấy.”

Trường Hoa dùng ngón tay mình, ấn ấn bờ môi bị cậu hôn tới đỏ mọng kia “Cha tuyệt thế, thế gian này có ai được ngồi trong lòng mà không loạn?”

Thẩm Thế muốn thoát khỏi ngón tay đó, nhưng thế nào cũng không trốn được, liền cắn nó như để hả giận. Trường Hoa ngẩn người, đột nhiên, cậu nói “Liếʍ nó.”

Tìиɧ ɖu͙© của Thẩm Thế bị khơi ra. Hắn luôn có thể buông mình khi ở trên giường, chỉ cần hai người đều đạt được sung sướиɠ, chuyện phóng đãng nhất hắn cũng có thể làm, có thể nói là, không gì không dám. Trường Hoa bảo hắn liếʍ, hắn liền ngoan ngoãn đưa đầu lưỡi hồng nhạt ra liếʍ láp ngón tay trắng nõn kia, còn ngậm nó vào miệng, bắt chước động tác khẩu giao mà mυ"ŧ vào, động tác, thần thái toát nên vẻ sắc tình khó tả. Trường Hoa thấy thế, ngọn lửa tình bốc lên, cậu nheo lại mắt, nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, khıêυ khí©h cái lưỡi nghịch ngợm đó, mãi đến khi bên môi Thẩm Thế ướt sũng mới ngừng lại.

Thẩm Thế phun ngón tay ra, cười nói “Đủ chưa?”

Trường Hoa không nói gì, cậu đưa tay xuống dưới, sờ soạng. Thẩm Thế biết ý đồ của cậu, mặt đỏ bừng, nhấc chân lên theo bản năng. Trường Hoa nói “Để con xem đã ướt chưa.”

Thẩm Thế đang choáng váng, sao có thể kháng lại, hắn ngoan ngoãn dang chân ra.

Quả nhiên, phía dưới đã ướt đầm, xuân thủy dính đầy tay. Trường Hoa giơ bàn tay ướt sũng lên, vẻ mặt sắc tình, liếʍ một chút, nói “Ngọt.”

Lại cúi xuống, cậu vùi mặt vào giữa hai chân hắn, đưa đầu lưỡi, liếʍ mυ"ŧ nơi ngọt ngào đó. Mãi đến khi Thẩm Thế ngâm nga không ngừng, tiết lần âm tinh đầu tiên trong miệng cậu. Trường Hoa liếʍ sạch xuân thủy bên miệng, thủ thì vào tai hắn “Thích không?”

“Thích.” Thẩm Thế đáp lại, hai chân càng dang lớn, nhẹ nhàng cọ xát nơi cương cứng dưới khố quần cậu, mềm mại cầu xin “Muốn được thích hơn nữa.”

Trường Hoa thích cái vẻ không làm bộ đó của hắn, muốn liền yêu cầu, không che giấu du͙© vọиɠ của mình, thực đáng yêu. Cậu đứng dậy, lấy căn gậy mát xa lớn vừa mua kia, sát trùng rồi quay lại giường. Thẩm Thế đã không nhịn được từ lâu, thúc giục “Mau lên.”

Đáy mắt Trường Hoa ánh lên ý cười, cậu tách chân hắn ra, để cây gậy mát xa đó lưu luyến giữa hai nơi dưới thân hắn “Muốn nó thử cái nào trước?”

“….” Thẩm Thế cắn cắn môi, mặt đỏ lựng, mãi lâu sau, hắn mới nhỏ giọng nói “Tùy con.”

Thẩm Trường Hoa nhẹ nhàng đâm gậy đó vào bông hoa phía trước, nơi đó như khao khát đã lâu, đầu cây gậy vừa đi vào, nó đã cắn chặt, mυ"ŧ vào trong. Trường Hoa rút ra, trượt đến đóa cúc phía sau, nói “Cha không nói, sao con quyết định được, cứ chờ đã?”

Bị vật đó đùa bỡn đã khiến hắn quẫn lắm rồi, giờ còn bị ép hỏi, Thẩm Thế càng khó nói, nhịn, nhịn, rốt cuộc không nhịn nữa, hắn đưa tay đẩy Trường Hoa ra “Không làm thì thôi.”

Trường Hoa bị hắn đẩy, hơi ngửa về phía sau, ý cười trong đáy mắt càng đậm, cậu cúi người qua, túm lấy bàn tay làm nũng kia, hôn một cái. Bàn tay khác của cậu cũng không nhàn rỗi, mò xuống xoa nắn nơi đã ngẩng đầu lên của hắn “Giận?”

Thẩm Thế bị cậu sờ nắn vài cái liền mềm ra, đến sức để giạn cũng không có, chỉ trừng cậu một cái, lẩm bẩm “…Nghiệt tử.”

Thân thể sung sướиɠ, trong lòng cũng sung sướиɠ, dù bị đùa bỡn như thế nhưng không có ý giận thật, bị đôi tay đầu kỹ xảo của Trường Hoa rờ một chốc, Thẩm Thế lại trở nên ngoan ngoãn, hắn dang chân ra, cọ cọ thứ đạo cụ đang đặt giữa chân mình, rêи ɾỉ. Đợi cho dòng nước mật chảy đầy một giường xuân sắc, Trường Hoa cũng không trêu đùa hắn nữa, cúi đầu, đặt cây gậy vào bông hoa phía trước, chậm rãi đẩy vào.

Quả nhiên là vưu vật, dù phía trước chưa được chuẩn bị cẩn thận, nhưng nuốt đao jcuj dài 20cm vẫn không thấy quá khó khăn, thịt mềm trên vách hang co giãn mềm mại, xuân thủy âm ướt, miệng dưới như đói khát đã lâu, e lệ nuốt lấy vật đó, mãi đến khi nuốt trọn vào mình mới nhẹ nhàng co rút, như thỏa mãn lắm. ‘Cậu nhỏ’ giả màu thâm đen, cuống mắc trước cửa huyệt, khiến cho bông hoa đó càng yêu diễm dâʍ ɭσạи. Ánh mắt Trường Hoa trở nên tối tăm, cậu vuốt ve vùng đùi non của Thẩm Thế “Có quen không?”

Thẩm Thế cứng ngắc, không biết đáp lại thế nào. Dù sao thì thứ này được nữ giới dùng để tự thỏa mãn khi tịch mịch phòng khuê, giờ hắn là một người đàn ông, quả là đồi phong bại tục. Thế nhưng, hắn lại thấy sung sướиɠ khó tả, nếu hắn tự đùa nghịch, chắc chắn không có cảm giác này. Bởi vì người đùa nghịch là Trường Hoa, vậy nên, cảm giác thẹn này biến thành sự kí©h thí©ɧ bí ẩn.

Hắn chần chơ một lát, cuối cùng gật đầu rất thành thật “Cũng được.”

“Đau không?”

“Không đau.” Nhưng có chút trướng, dù sao nó quá thô to, hơn nữa cũng không ấm áp, co dãn được như đồ thật.

Trường Hoa nhếch mi, vỗ vỗ mông hắn “Vậy con di chuyển?”

Thẩm Thế kêu rên, ánh mắt mơ hồ, ngượng ngùng.

Xem như ngầm đồng ý. Trường Hoa chậm rãi di chuyển, vừa động, Thẩm Thế như bị sợ, cả thân hình trở nên cứng ngắc, môi trượt ra lời rêи ɾỉ rất khẽ. Trường Hoa dừng một chút, thầm nghĩ, thứ này khá dài, hẳn là đυ.ng tới nhị hoa của bảo bối. Lại động tiếp, Thẩm Thế bắt chặt vai cậu, vùi mặt vào, nhất quyết không chịu rên. Ngoài mặt của thứ đó được che kín bởi hạt tròn, lúc ma xát vừa thích vừa đau, hơn nữa, phần qυყ đầυ có một điểm nhô ra, rõ ràng là thiết kế riêng cho điểm G. Điểm kí©h thí©ɧ yếu ớt đó không chịu nổi bị nghiền qua nhiều lần như thế, chỉ mới một lát, cây gậy nhỏ của hắn đã run rẩy nhả ra yêu dịch trong suốt, sắp bắn, Trường Hoa liền nắm chặt lấy, nói “Nhịn chút, cùng con.”

Bị ngăn lại kɧoáı ©ảʍ, Thẩm Thế gần như tan vỡ, khóe mắt phiếm hồng, thân hình vặn vẹo đầy bất lực như cá trên bờ, hắn cầu xin “Khó chịu, khó chịu….”

“Nhanh thế đã không chịu nổi, con còn chưa dùng hết thủ đoạn đâu.” Trường Hoa vẫn chậm rãi, giữ eo hắn lại, không cho hắn giãy dụa nhiều quá, đưa tay đẩy vật đó vào càng sâu. Trong lúc co rút, xuân thủy trào đầy tay cậu. Trường Hoa đong đưa, nghiền, xoay, đùa bỡn suốt mấy phút, thấy Thẩm Thế thật sự không chịu nổi với buông tay cho hắn.

Vừa buông ra, Thẩm Thế liền bắn văng khắp giường, xuân sắc khôn cùng. Trường Hoa quyệt một ít, đưa vào miệng “Đặc.”

Thẩm Thế mềm nhũn, không còn sức phản bác, thầm nghĩ, kẻ vô liêm sỉ này càng ngày càng làm càn.

Đợi Thẩm Thế bình tĩnh lại sau đợt cao trào này, Thẩm Trường Hoa mới ôm hắn, tách hai chân hắn ra, đặt ngồi ở trên người mình, từ từ đẩy cây cột tráng kiện của mình vào đóa cúc phía sau. Thẩm Thế kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng thật ra hắn cũng không thấy đau nhiều, chậm rãi nuốt thứ đó vào. Đóa cúc phía sau cũng giống bông hoa phía trước, đã bị dạy dỗ cho biết mùi tình, thực tủy tri vị, thích thú cực, cứ cách một khoảng thời gian liền khát khao được cắm vào, nghiền áp cho khỏi ngứa. Đợi cho thứ của Trường Hoa đi vào hết, giữa hai người không còn khe hở nào, Thẩm Thế mới thở dốc, nói “Phía trước…..phía trước còn chưa lấy ra.”

“Lấy ra làm chi? Hôm nay cho cha nếm thử hương vị của ‘song long’.”

“Con…a….”

Hắn còn chưa kịp mắng, thắt lưng đã bị nâng lên rồi lại hạ xuống, bị cắm sâu như thế, cảm giác tuyệt không tả nổi. Mỗi khi Trường Hoa giâm sâu, thứ đồ giả phía trước cũng bị đẩy vào sâu hơn. Cách một lớp thịt mềm mỏng, dường như hai thứ đó có thể cảm nhận được sự tồn tại của nhau.

Eo mềm oặt, chân tê rần, cảm giác của hắn dồn hết xuống hai nơi đó, mỗi lần rút ra, cắm vào đều cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ nóng bỏng, khiến người nhịn không được mà sợ, cũng nhịn không được mà khao khát càng nhiều. Tiếng rêи ɾỉ ngày càng phóng đãng, thân mình cũng bất giác lắc lư theo động tác của Trường Hòa. Dịch ruột non được phân bố khiến cho động tác nguyên thủy đó vang lên tiếng nước đầy ái muội. Phía trước đã ướt sũng, có thể dùng ‘lầy lội’ để hình dùng, hai cánh hoa đỏ bừng lên, tách ra để lộ âm mang nho nhỏ phía trong. Nó bị cọng lông của Trường Hoa cọ xát, tê dại, kɧoáı ©ảʍ, giống như lêи đỉиɦ cực lạc, sung sướиɠ ngập tràn.

Thấy vẻ mặt mê đắm do động tình của hắn, Trường Hoa cũng không chịu nổ, nhíu mày, thở dốc “Thích thế sao?”

Thẩm Thế ngẩng đầu lên, cười phõng đãng “Thích. Thích….đừng ngừng lại.” – vừa nói vừa dùng mông của mình ma xát. Tiếng nước róc rách giữa hai chân cùng tiếng rên rit mê cười, khóe mắt hàm xuân của hắn còn dâʍ đãиɠ hơn mấy cô nàng thuộc ngành sản xuất đặc thù nào đó. Vẻ mặt ấy khiến Trường Hoa vừa hận vừa yêu, yêu hắn trung thành với du͙© vọиɠ của mình, hận hắn hấp dẫn như thế, nếu có ngày bị người khác trộm đi….

Nghĩ vậy, Trường Hoa có chút không khống chế được, động tác cũng ngày càng hung mãnh, thô bạo, một tay lặng lẽ điều khiển bên cạnh, bật lên.

Khoảnh khắc đó, Thẩm Thế như bị điện giật, hắn hét lên. Vật đang cắm trong đóa hoa phía trước không biết vì sao, bỗng dưng di chuyển mạnh mẽ, tiếng mô tơ o o vang lên. Những viên tròn trên nó xoay, ma xát vách tường bên trong, cả căn đều rung động, xoay tròn mát xa, khiến người ta phát điên.

“Con…con làm gì…dừng lại…a….” Thẩm Thế vội vàng giãy dụa, muốn thoát khỏi cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt này, nhưng phần eo hắn bị giữ chặt không động đậy nổi, đành phải chịu đựng. Trường Hoa ghé vào tai hắn, nói “Thích không?”

“Không….” Thẩm Thế lắc đầu, muốn cực tuyệt, nhưng lời thốt ra lại thành “Thích…thích……ông xã, mau…mau dừng lại…a…không…..đừng ngừng lại….”

Trường Hoa cũng ra sức cắm vào, chọt vào điểm G phía sau của hắn, hỏi lại “Là thứ của ông xã cho cha thích, hay là thứ giả kia?”

“Đều….đều thích.” Thẩm Thế ôm chặt lưng cậu, lại gần đòi hôn, giọng nói ngọt ngào, chính hắn nghe cũng thấy ngượng “Hôn một cái.”

Trường Hoa cúi đầu, hôn một cái, lại hôn cái nữa. Cơ thể hai người giao hợp, gần gũi, kɧoáı ©ảʍ len lỏi chút dịu dàng, quyến luyến.

Cả ba cái miệng đầu bị chặn lấy, kɧoáı ©ảʍ thăng đến đỉnh.

Dù định lực của Trường Hoa rất tốt cũng không ngăn nổi hấp dẫn như thế, cậu tước vũ khí rất nhanh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun vào cơ thể Thẩm Thế, nóng khiến hắn giật mình, cũng xuất tinh.

Hai người ôm nhau một lát, nghỉ xong vẫn chưa thấy thỏa mãn liền đổi tư thế, tái chiến. Mãi đến bình minh, cả hai mới mệt ngoài, ôm nhau ngủ.

Trong lúc mơ màng, Thẩm Thế nghe ai đó thì thầm bên tai mình.

“Ta yêu ngươi.”

Trong cơn mơ, hắn không nhịn được, nhẹ cong lên khóe miệng.