Chương 14 (H)

Nhân ngư không phải là con người, nhưng cũng không thể tính là động vật được, nhân ngư sở dĩ đặc biệt vì nàng là hợp thể của cả hai, không phải người cũng không phải động vật. So với con người thì nàng nhạy bén hơn, bất luận là thị giác hay thính lực, cho dù là xúc giác cũng cao hơn rất nhiều. Đối với nhân ngư mà nói, nơi mẫn cảm nhất ngoài bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© ra, còn có cái đuôi thật dài.

Hàng năm luôn ở trong nước, đuôi cá luôn rất nhạy cảm với nhiệt độ trong trong nước, cho nên khi bị hạ thể Ninh Tử Mạn chạm vào đuôi, nhân ngư chỉ cảm thấy có một dòng ấm áp kéo theo đuôi cá lan đến toàn thân, khiến cho nàng không nhịn được mà run lên. Cũng vì vảy bóng loáng trên đuôi cá ma sát với chân tâm của Ninh Tử Mạn, không ngừng cọ lên hoa hạch sưng lên vì động tình, khiến cho Ninh Tử Mạn như muốn điên cuồng.

Cô không muốn làm chuyện ấy với nhân ngư, dù sao sau khi làm chuyện ấy vào đêm hôm đó, đến giờ trong lòng cô vẫn còn rất áy náy. Nhìn thấy trong mắt nhân ngư mang theo hơi nước nhìn mình, tầm mắt Ninh Tử Mạn nhìn vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đang khép mở có chút ướŧ áŧ kia.

Nơi đó rất giống với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ con người, nhưng nhìn đến với khoảng cách gần như vậy. Ninh Tử Mạn phát hiện chỗ này càng mềm mịn, không có lông ngăn che, cũng không chút nào ẩn dấu bại lộ trước mắt mình. Cánh hoa mọng nước được chiếu vào rất là đẹp. Trân châu trong đó cũng đã đứng dậy, nhao nhao muốn thử. Ninh Tử Mạn biết nhìn cứ nhìn chằm chằm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nhân ngư như vậy là không tốt, nhưng tầm mắt của cô rất khó khăn để dời đi chỗ khác.

Cảm giác được chân tâm của mình ướŧ áŧ không chịu nổi, Ninh Tử Mạn không nhịn được nằm xấp xuống ôm lấy nhân ngư còn đang mờ mịt. Trong lúc ngã xuống, chân tâm không ngừng ma sát lên vảy của nhân ngư, mang đến kí©h thí©ɧ khiến Ninh Tử Mạn giật mình. Cô dùng một tay ôm chặt nhân ngư, một tay còn lại nhân lúc nhân ngư không chú ý, lén đưa vào trong nước.

”Trạm Lam, tôi để cô nghe về con người biết đến nhân ngư được không? Trước kia lúc gặp được cô, tôi không nghĩ trên đời này sẽ có nhân ngư. Cho nên lúc nhìn thấy cô tôi cứ nghĩ là mình đang nằm mơ, cho đến giờ, tôi cũng nghĩ ngờ tất cả chỉ là giấc mơ của tôi mà thôi.” Ninh Tử Mạn nằm trên vai nhân ngư nhẹ giọng nói.

Cô muốn mượn việc kể chuyện để phân tán sự chú ý của nhân ngư, còn tay cô đã thò vào trong nước, chạm vào chân tâm đang còn nóng bỏng kia. Ninh Tử Mạn vui mừng mừng vì trên nước còn có lớp bọt xà phòng che khuất, cũng may là nhân ngư đơn thuần không hiểu gì, có lẽ sẽ không phát hiện mình đang làm gì. Cô giống như sói đội lốt người, ý đồ dùng trạng thái bình thường bề ngoài che dấu đi biếи ŧɦái bên trong.

Mình như vậy thật tinh ranh, nhưng Ninh Tử Mạn không thể không thừa nhận, thân thể vì tình cảnh như vậy, lại càng trở nên nhạy cảm hơn. Cô ở bên tai nhân ngư kể chuyện trước kia cho nàng biết, cố gắng khắc chế cơn thở dốc, không để sự xộc xếch lộ ra, tay phải vẫn còn đang vuốt ve chân tâm trên bộ vị mẫn cảm, tiến hành thủ da^ʍ bằng một tay không thể để bị phát hiện.

Mùi hương nhân ngư rất thơm, nhất sau là khi tắm người nàng cũng có hương thơm giống như mình. Nhân ngư vẫn còn đang quan tâm nghe mình kể chuyện, trong lúc kể chuyện thì sẽ nhẹ nhàng ưm một hai tiếng làm nền. Cũng do âm thanh này, Ninh Tử Mạn nghe được lại nghĩ lại thấy như là có chút chủ quan. Cô đang tưởng tượng ngay lúc này chỗ mình chạm vào không phải âʍ đa͙σ của mình, mà là bộ vị non nớt căng mọng của nhân ngư.

Trân châu của nàng so với mình lớn hơn rất nhiều, cũng nhạy cảm hơn. Xoa động không ngừng lặp đi lặp lại, ma sát, nhân ngư lúng túng hừ nhẹ, ánh mắt mê man, tắc cả mặc dù không có gì phát sinh. Nhưng vẫn rành rành xuất hiện trước tầm mắt. Ninh Tử Mạn khắc chế không nổi di chuyển vòng eo, cô hít sâu một hơi, tiếp tục kể chuyện con người ngày xưa cho nhân ngư nghe, ngón tay lại không kiềm chế được cho vào thân thể điên cuồng ra vào.

”Con người luôn… Vọng tưởng bọn họ có thể chi phối bất kì sinh vật nào… Như khi… Bọn họ tìm được hóa thạch khủng long, tìm được nhiều loài sinh vật không biết đến, nhưng lại không tìm được nhân ngư ưm… Trạm Lam, cô là của tôi có đúng không? Nói, cô là của tôi…” Ninh Tử Mạn nói chuyện tiết tấu cũng bị chính cô làm loạn, cô ôm chặt nhân ngư, không ngừng dùng thân thể ma sát với nàng.

Cô không biết động tác như vậy sẽ bị nhân ngư hiểu thành kiểu gì, nhưng cô tin là nhân ngư sẽ không biết mình đang làm chuyện xấu. Cô đem lần đầu tiên của mình cho nhân ngư, cho nên lúc này cũng không kiêng kị gì bản thân cũng hưởng thụ việc tự giải quyết khoan khoái này. Thì ra tự tiến vào trong thân thể mình thì cũng được thoải mái như vậy, bên trong rất chật, vì chật nên khi bắt đầu Ninh Tử Mạn cũng không dám lộn xộn, sợ làm bị thương chỗ yếu ớt đó.

Nhưng càng về sau, kɧoáı ©ảʍ càng thêm mãnh liệt, chỉ là ma sát đơn giản, xoa động đơn giản, liền mang đến kɧoáı ©ảʍ cực lớn rồi. Nhất là khi cô đang tự mô tả ra hình ảnh khác trong đầu, không phải là mình đang tự giải quyết, mà là cô đang tiến vào thân thể nhân ngư. Cô đem thân thể mình tưởng tượng thành của nhân ngư, nghĩ đến việc mình tiến vào dũng đạo của nhân ngư, mình cùng thở dốc theo, tất cả mọi chuyện đều tưởng tượng thành nhân ngư mà phát ra.

Khi nhân ngư bị mình tiến vào, phát ra một tiếng hừ nhẹ, lúc này hình ảnh trong đầu Ninh Tử Mạn đã hình thành. Bộ dạng nhân ngư lêи đỉиɦ, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng mang theo sung sướиɠ cùng đỏ ửng, cũng vì do xấu hổ nàng vội che kín mặt. Âm thanh của nàng rất dễ nghe, giống như tiếng nhạc du dương uyển chuyển, tiếng nhạc kéo đến điệp khúc liền lên cao, đến khi kết thúc lại thành tiếng ngâm trầm thấp.

Hai chân Ninh Tử Mạn không khống chế được mà run rẩy, cô đưa ngón tay dò vào sâu trong thân thể mình, kẹp thật chặt lại thu được kɧoáı ©ảʍ lêи đỉиɦ cực cao trong một lúc ngắn. Cho đến khi dư âm kết thúc, cô mới từ ảo tưởng trở lại hiện thực. Nghĩ đến mình làm chuyện vô sỉ với nhân ngư, Ninh Tử Mạn có chút đỏ mặt. Cô ngẩng đầu nhìn nhân ngư, lại thấy nhân ngư đang lo lắng nhìn mình, hình như không phát hiện ra hành động khi nãy của mình, cứ như vậy Ninh Tử Mạn liền thả lỏng.

”Trạm Lam, tôi ra bên ngoài cửa sạch thân thể cho cô.” Ninh Tử Mạn nhẹ giọng nói, liền bước ra khỏi bồn tắm. Nhìn lưng cô, nhân ngư im lặng khép vảy lại, có chút mất mát khó nói ra. Lúc đầu nàng cũng không xác định rõ Ninh Tử Mạn đang làm gì, nhưng nhân ngư có trí khôn rất cao, chỉ nhìn qua một lần, thì sẽ ghi nhớ trong lòng từ đầu đến cuối.

Nhân ngư không hiểu nhìn bóng lưng Ninh Tử Mạn, đuôi cá trong nước giật giật, phe phẩy, rồi lại hạ xuống.

Tác giả có lời lải nhải

Chào mọi người tối tốt lành, dự đoán tối 8:00pm không có chương mới, bảo bảo chắc lại nghĩ là tui không đăng, nhưng thật ra thì… khi nãy tự nhiên thèm ăn chân gà, cho nên xuống lầu mua chân gà, tui mang giày đi cộp cộp, đằng trước mặt tui có một nữ sinh đang đi thẳng, tui muốn vượt qua nàng, nhưng chắc do tui đuổi nhanh quá, cô em hình như thấy sợ, quay đầy nhìn tui mấy cái. Bởi vì tui mặc áo đen + đội nón đen, cô em nhìn tui mấy lần, liền bỏ chạy… hoảng sợ chạy mất tiêu, tui rất hoài nghi, tui bị coi thành hentai…

So, chương này tiểu nhân ngư lại Ninh thô bỉ dùng thủ đoạn bỉ ổi nữa rồi. Thật đáng tiếc, không có đuôi cá mài b, bởi vì cái này chỉ là mấu chốt cho h, tui viết được 15 chương nhưng vẫn không nỡ bung ra, vậy mà nói, văn ngắn chừng 30 chương là đủ rồi, cho nên, mài đuôi cá b cái gì, tui nói thế nào cũng phải ém đến sau 15 chương. So, đừng nóng đừng nóng, đuôi cá mài b sẽ có, tiểu nhân ngư bị thảo không nên không nên cũng sẽ có, thật ra thì lập trường của tui nhân ngư là thụ, mặc dù mấy chương này Ninh thô bỉ đại phát bản chất thụ, nhưng nàng… thật quá thô bỉ! Còn có khúc kết tiểu nhân ngư rũ đuôi cá xuống, thật là manh a.

So, chương h này, lưu lại để tui đùa một chút, bảo bảo nếu thích xem chương này nhớ nhắn tin lại nha, thuận tiện khen thưởng luôn. Ngoài ra cũng nói khi nãy rồi, văn này đại khác cũng 30 chương, trước vẫn để cho ấm áp đã, sau đó liền hắc ám, rồi đến tương lai. Phía sau văn này đại khái sẽ có chút khiêu chiến, có vài tình tiết cực đoan muốn chiếm làm của riêng sẽ xuất hiện, còn ghen tị hắc ám, còn có sắc thái xinh đẹp cực đoan khi bị phá vỡ nữa.

Ninh Tử Mạn từ đầu đến cuối luôn cảm thấy nhân ngư lương thiện tốt đẹp, có lẽ nàng nghĩ như vậy, tui lại càng thích xem lúc giấc mộng này vỡ tan, nàng nhìn thấy sẽ có biểu hiện gì. ╮(╯▽╰)╭ hủy diệt đi nhân vật tốt đẹp trong lòng, chính là văn hắc ám đối với độc giả tôn kính ~ ← Hiểu Bạo: có phải tui lại mắc thêm hai bệnh rồi nữa không vậy?