Chương 16 (H)

Thật vất vả mới đuổi được Uông Lỗi đi, Ninh Tử Mạn quay về tầng ngầm lần nữa, đỡ trán có chút mệt mỏi. Cô đến canh hồ bơi, phát hiện nhân ngư lần này không có giận mình, mà đang cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì. Ninh Tử Mạn cảm thấy có thể là do Uông Lỗi khiến nhân ngư thấy không thoải mái, dù sao thì đâu ai thích được mấy thứ kì lạ đến thăm, con người cũng vậy, nhân ngư cũng vậy.

”Trạm Lam, cô có đói bụng không? Muốn ăn gì không?” Ninh Tử Mạn vuốt mái tóc mềm mượt của nhân ngư, hỏi nhỏ, nhưng nhân ngư từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện, thậm chí cũng không thèm ngẩng dầu nhìn mình, chỉ toàn cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Không còn cách nào khác. Ninh Tử Mạn chỉ đành đi đến hồ cá bên cạnh, lấy một ít cá bỏ vào cho nhân ngư.

Nhưng đúng lúc này, cảnh vật trong hồ cá đột nhiên dần dần như mơ hồ, Ninh Tử Mạn cau mày lắc lắc đầu, nhưng lại thấy cảnh tượng trước mắt vẫn nhìn không được rõ. Có âm thanh vang lên, phảng phất từ rất xa, nhưng âm thanh lại bay đến gần bên tai. Đầu tiên là quanh quẩn bên tai, sau đó từ từ tiến vào màng nhĩ rồi truyền vào trong não.

Âm thanh khúc nhạc không có lời, chỉ là một giai điệu êm tai dễ nghe, Ninh Tử Mạn liền quay đầu lại, nhìn vè phía nhân ngư đang dòm mình. Vào lúc này dáng vẻ nhân như đang thay đổi, so với bình thường càng mắt đẹp hơn. Càng đến gần con ngươi nhân ngư càng rõ ràng, đôi mắt nàng rất đẹp như là đại dương xanh bao la vậy, bên trong có ánh lên những vệt sáng, mỗi lần Ninh Tử Mạn nhìn thấy cũng cảm thấy tim mình như đập rộn lên.

”Ninh Tử Mạn… Đến…” Nhân ngư nhẹ giọng nói, Ninh Tử Mạn không chút do dự nghe lời bước đến.

”Trạm Lam… Cô thật đẹp.” Ninh Tử Mạn không biết mình bị gì, tầm mắt của cô không thể rời khỏi khuôn mặt của nhân ngư, nói đúng hơn là không thể nào rời khỏi hai con ngươi của nàng, cô nhẹ nhàng chạm lên mặt nhân ngư, vuốt ve ngực nhân ngư còn cách một lớp đồ bơi, cô biết rõ minh tự tung tự tác như vậy là không được, nhưng lại không thể dừng được.

”Ninh Tử Mạn, thích tôi sao?” Nhân ngư cũng không ngại khi Ninh Tử Mạn chạm vào người mình, ngược lại còn tự cởi đồ bơi ra. Món đồ mỏng manh rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang êm ái, Ninh Tử Mạn cúi đầu xuống, nhìn hai khỏa trắng nõn tròn trịa của nhân ngư, cô không khống chế được đưa hai tay xoa nắn, nắm lấy chóp đỉnh vì mình mà trở nên cứng rắn.

”Ưm… Thích không?” Nhân ngư hừ nhẹ, ôm chặt Ninh Tử Mạn, âm thanh của nàng nghe rất hay, so với âm thanh mà Ninh Tử Mạn đã từng nghe qua của nhiều người trước đây thì cũng không có ai được như vậy, nó giống như âm thanh của tự nhiên, so với bất kì giai điệu nào cũng hay hơn hết. Tầm mắt Ninh Tử Mạn càng thâm thúy, cô không kiềm chế được xích đầu đến, nâng cằm nhân ngư lên, để cho nàng được gần mình.

”Trạm Lam, cô thật sự rất đẹp, đẹp đến nỗi tôi không thể cầm lòng được muốn chiếm hữu cô làm của riêng tôi. Tôi muốn cô, muốn cô thuộc về tôi, bất luận là ai, thì cũng đừng hòng cướp cô khỏi tôi.” Lúc này Ninh Tử Mạn cũng đã đem bí mật giấu kín trong lòng nói ra, cô tiến lên phía trước, không có hôn nhân ngư, chỉ là dừng lại im lặng nhìn mặt nàng.

”Tôi là của cô.” Nhân ngư không phụ lòng Ninh Tử Mạn mong đợi,dùng âm thanh vô cùng mỹ nói ra câu mà cuộc đời này Ninh Tử Mạn muốn nghe nhất. Có được đáp án này, cô mừng rỡ như điên, cười không ra cười khóc không ra khóc, thậm chí không cách nào đáp lời được. Bởi vì cô không kịp nghĩ ra phản ứng với sự vui mừng này, nhân ngư liền hôn lên, quấn lấy cô lôi vào một vực sâu.

Môi nhân ngư có chút lạnh, nhưng nàng hôn cũng rất nóng, giống như ngọn lửa nhỏ đang chảy vào trong người, đem du͙© vọиɠ của Ninh Tử Mạn phút chốc đốt cháy. Cô vuốt ve bộ ngực mềm mại săn chắc của nhân ngư, dùng khát vọng cả đời mình xoa nắm khối cầu kia. Lần đầu tiên nhân ngư bị chạm vào như vậy, cái đuôi dài phía sau hưng phấn phe phẩy, khiến nước gợn lên từng đợt sóng.

Ninh Tử Mạn nghe tiếng nhân ngư luống cuống thở dốc. còn chưa đủ, cái này có cách xa vẫn không đủ được, cô muốn nhiều hơn, muốn nhân ngư phát ra âm thanh xinh đẹp ấy thật nhiều hơn nữa. Lúc này nhân ngư dường như cũng hiểu được ý của cô, Ninh Tử Mạn cảm thấy tay mình để bên hông nhân ngư bị kéo lại, sau đó phần vảy bên dưới nhân ngư liền mở ra hai bên từ từ cho đến khi xong hoàn toàn.

Cũng đã từng nói qua từ trước, cử động này, trong thế giới nhân ngư là lời mời không tiếng động. Mà lúc này vảy của Trạm Lam lại tự mở ra, Ninh Tử Mạn vốn đã nhiều lần trốn tránh, nhưng lần này cũng không còn ý định chạy trốn nữa, Trạm Lam cũng không cho cô cơ hội chạy trốn. Tay bị nhân ngư dẫn dắt đến trước cửa hang, Ninh Tử Mạn cảm thấy ngón tay mình bị kéo ra, ngay sau đó đầu ngón tay cô như bị kẹp chặt trước cửa hang.

“Ninh Tử Mạn, thích tôi sao?” cùng là câu hỏi đó, nhân ngư hỏi lần thứ ba, Ninh Tử Mạn gật đầu, nhưng cảm thấy biểu đạt như vậy còn chưa đủ. Cô ôm chặt nhân ngư, đưa ngón tay từ từ tiến vào vách tường còn đang thít chặt bên trong.

“Thích, rất thích.”

Tác giả có lời lải nhải

Ừm, mấy hôm nay quên mất thêm màu mè cho phần lải nhải này, lại để mấy người nghĩ tui kinh phí không đủ ha ha ha. Hôm nay đến lượt tiểu nhân ngư, Hỏa Hồng Hồng cắt thành đoạn ngắn, chạy như gió lốc có thêm tiết mục mới. Lần sau nhiều cú bị bất mãn vì giọng nói, vì con chốt thí nam thì cũng đã bùng cháy, không nhịn được mà câu dẫn Ninh thô bỉ, ta nói nha nếu lúc đầu ngươi nghe lời, thì cũng sẽ không bị khi dễ nhiều lần như vậy, tiểu nhân ngư đáng thương, sờ sờ cái đuôi.

Tiếp theo chương sau bắt đầu ăn tiểu nhân ngư, nguyên văn ‘ ngon miệng’, vô cùng non nớt! tiểu nhân ngư thì phải ăn như thế nào mới ngon đây? Kho? Hấp? Hay chiên dầu? nhắc mới nhớ hôm qua có có thấy tấm hình, buổi tối đăng lên weibo rồi, cái đó trừ ngực to ra, thì mấy thứ khác cũng khá giống tiểu nhân ngư, đáng tiếc mọi người không thích BE, tui đành tiếp tục HE vậy, thật ra BE nghe ghê nhưng tui vẫn muốn nghĩ đến BE, rồi mấy người sẽ biết, BE mang đến bao nhiêu là cảm xúc!

So, chương sau bắt đầu chạy như gió lốc, bảo bảo đến cửa khen thường nhắn lại cho tui động lực đi! khen thưởng cùng nhắn lại nhiều nhất trên wechat lam bình cái ~~ chạy như gió lốc lần này, hẳn trước đó sẽ nhiều hơn, dù sao cũng là ăn tiểu nhân ngư mà. Hơn nữa, lần này ăn thitwj nhân ngư, tui còn phát minh ra cách lêи đỉиɦ kiểu mới, nga a a a a, thật là thoải mái quá đi. Tui phát hiện, tui đi con đường nhân thú này, càng đi càng xa, hơn nữa, hoàn toàn không có ý định quay đầu lại nữa.

Nhắc đến, tiểu nhân ngư hẳn là màu xanh, cho nên phần lải nhải về nhân ngư sẽ dùng màu xanh, còn dâʍ đãиɠ np sẽ cho màu cam, phân biệt như vậy cho dễ.