Chương 39

May là Trần Diệp ích kỷ, hắn không có nói lại chuyện hắn đến nhà Ninh Tử Mạn với người nhà hay người khác, cho nên hắn mất tích không tin tức, thì mọi người cũng chỉ nghĩ là hắn lại phát hiện ra chỗ nghiên cứu mới nào đó rồi đến chỗ ấy rồi.

Ngắm nhìn người nằm bên cạnh mình, mái tóc dài của nàng tản ra bên hông mình, tay nắm thật chặt tay mình. Cảnh tượng này vô cùng đẹp, cơ hồ khiến Ninh Tử Mạn như bị ảo giác. Nhưng cảm giác bàn tay bị siết chặt rất rõ ràng, cũng nói rõ cô không phải đang nằm mơ.

”Trạm Lam, sáng tốt lành.” Ninh Tử Mạn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nhân ngư, dáng vẻ của nàng khi ngủ rất là yên tĩnh, cũng giống như lời Tả Hi từng nói, thực sự là một thiên sứ. Trên cổ còn quấn một lớp băng vải màu trắng, là vết thương do chính mình tạo thành, cũng tự tay mình băng bó cho nàng. Ninh Tử Mạn thức dậy sớm không kịp đợi liền hôn lên cánh môi đang hé mở của nhân ngư. Mấy bữa sáng nay bị Ninh Tử Mạn hôn nhiệt tình làm cho tỉnh ngủ, nhân ngư không ghét ngược lại còn rất thích. Nàng như là tiểu sủng vật không thấy đủ, tham lam liếʍ môi Ninh Tử Mạn.

”Mạn Mạn, đau.” Nhân ngư nói, chỉ chỉ lên thắt lưng của nàng, tích tắc Ninh Tử Mạn cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Mấy ngày nay, Ninh Tử Mạn cũng không hề kiềm nén sự nhiệt tình của mình, mỗi ngày để cô đều cùng nhân ngư làʍ t̠ìиɦ, ngắm nhìn dáng vẻ nhân ngư nở rộ vì mình, chỉ khi lòng nhẹ xuống thì mới cảm thấy được nhân ngư thuộc về mình, sẽ không rời xa.

Nhưng mỗi ngày cứ bước vào giấc ngủ, trong giấc mơ lại xuất hiện hình ảnh nhân ngư rời xa cô, quay về lại biển khơi cảnh tượng trong mơ thật đáng sợ. Không thì là có ể tham lam đoạt lấy nhân ngư của mình, làm nàng bị thương. Nghĩ đến những hình ảnh đó không muốn nhớ đến lại khiến vành mắt Ninh Tử Mạn thâm quầng. Cô xem dáng vẻ lười biếng của nhân ngư, trong lòng đã có ý nghĩ không muốn ém lại lại nữa.

Kỳ thực mấy ngày trước, cô cũng đã chuẩn bị xong, cho dù chuyện này nghe hơi rợn người, nhưng cô vẫn muốn thử induced pluripotent stem cells*, mục nghiên cứu này trước đây Ninh Tử Mạn cũng đã từng nghe qua, lại không ngờ được có trời mới biết lại có khoảng cách tiếp xúc gần đến vậy, thậm chí còn phải dùng đến. Cô đem tế bào của nhân ngư và mình tinh chế hồi phục lại, tạo thành phôi thai. Mặc dù không biết phương pháp này có được hay là không, thế nhưng…

*iPS CELL – Một Loại Tế Bào Gốc Nhân Tạo!

iPS cell là cụm viết tắt của ” induced Pluripotent Stem cell”, theo 1 số tài liệu dịch là tế bào gốc vạn năng cảm ứng. Thuật ngữ “Induced pluripotent stem cells” cho loại tế bào được tái thiết về trạng thái “vạn năng” bằng cách cho thêm 1 số yếu tố vào trong những tế bào đó.Phát hiện tế bào iPS là do sự kết hợp từ 3 định lý khoa học và kỹ thuật chính là:

1. Các tế bào đã biệt hoá có cùng bộ gen với tế bào gốc phôi thai, đã được kiểm chứng bằng thí nghiệm cấy truyền nhân tế bào sinh dưỡng ( somatic cell nuclear transfer).

2. Những kĩ thuật cho phép tách chiết, nuôi cấy và nghiên cứu dòng tế bào vạn năng.3. Transcription factors- tạm dịch là những yếu tố phiên mã – được xác định là nhân tố chìa khoá trong việc quyết định ” sứ mệnh” ( hay chính là chức năng của tế bào).

Nguồn: https://www.facebook.com/tintucyhocdich/posts/751924168236572

Nếu như nhân ngư có con của mình, thì có phải sẽ càng ỷ lại vào mình hơn không? nàng sẽ vĩnh viễn thuộc về mình, sẽ không còn muốn đến những nơi khác nữa. Nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt Ninh Tử Mạn dần u ám đi, cô đè nén tiếng cười nhỏ lại, giọng nói khàn khàn làm cho tiếng cười trở nên đáng sợ.

Nhân ngư mờ mịt nhìn Ninh Tử Mạn là lưng không ngừng phát run, không hiểu vì sao lại cúi đầu nghiêng đi. Mà lúc này Ninh Tử Mạn đã cầm một vật kỳ quái qua đây, cái vật đó rất dài, ước chừng to bằng ngón tay, thấy Ninh Tử Mạn đang đi đến chỗ mình, nhân ngư nhìn thấy ánh mắt Ninh Tử Mạn cũng có chút lãnh mạc, khiến cho nàng thấy sợ.

“Mạn Mạn làm sao vậy?” nhân ngư nhỏ giọng hỏi, cái đuôi trong nước lại phe phẩy bơi bơi, thấy nàng đang chống cự, Ninh Tử Mạn đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cô không thích nhìn thấy bộ dạng nhân ngư chống cự mình, không muốn để nhân ngư cách xa mình.

“Trạm Lam, đừng sợ, chị sẽ không làm gì em đâu. Có cái này, thì em sẽ không rời khỏi chị nữ, tới đây a, Trạm Lam.” Ninh Tử Mạn vừa cười vừa nói, ánh mắt lóe sáng, thấy cô không ngừng đến gần, nhân ngư có chút sợ Ninh Tử Mạn như vậy, nàng bơi lùi về sau, lần thứ hai cự tuyệt, khiến Ninh Tử Mạn bực bội hơn.

“Sau em lại lui về sau? Trạm Lam, đừng như vậy, chị không cho phép em rời khỏi chị, em là của chị, không cho phép, không cho phép lùi về sau!” Ninh Tử Mạn đột nhiên hét lớn, cô bước chân xuống hồ bơi, tóm lấy nhân ngư từ trong nước kéo qua. Kỳ thật nhân ngư có thể dễ dàng đẩy Ninh Tử Mạn đi, nhưng nàng không muốn làm gì Ninh Tử Mạn, nàng cảm thấy bộ dạng Ninh Tử Mạn lúc này không giống như đang tức giận, mà là đang khổ sở, không sai nhân ngư dù biết chút ít ngôn ngữ ý nghĩ nhưng cũng có thể hình dung ra bộ dạng Ninh Tử mạn lúc này.

Rất khó chịu, Mạn Mạn đau lòng là do mình lùi về sau a!

Trong lúc nhân ngư đang suy tư, Ninh Tử Mạn đã đem nàng để lên thành hồ bơi, nhân ngư cau mày, cảm thấy bàn tay Ninh Tử Mạn đang sờ loạn dưới đuôi mình, mò đến vị trí quen thuộc. Nới đó bình thường đến lúc giao phối mới dùng đến, nhân ngư không hiểu Ninh Tử Mạn muốn làm gì, cô dùng sức đẩy lớp vảy của mình ra, động tác thô lỗ khiến nhân ngư cảm thấy có chút đau.

“Mạn Mạn, đau…. đừng làm.” nhân ngư thấp giọng nói, theo bản năng muốn khép vảy lại, nhưng Ninh Tử Mạn lại muốn dùng sức mở lớp vảy ra, bị đau đôi mắt nhân ngư đỏ lên. Ngay sau đó cô đem cái vật kỳ lạ kia chèn vào. Đột nhiên tiến vào khiến nhân ngư vô cùng khó chịu, dụng cụ đó vừa lạnh vừa cứng. Nhân ngư thấy giọng rên nhỏ, muốn đẩy Ninh Tử Mạn ra, nhưng khi ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Ninh Tử Mạn đang khóc.

“Trạm Lam… xin lỗi, chị làm em đau đúng không? xin lỗi… xin lỗi… chị chỉ hơi gấp quá, là em hư, nếu em không né chị, chị cũng sẽ không làm đau em. Em không ngoan, nên phạt, nên phạt em…” con người Ninh Tử Mạn trống rỗng, nhỏ giọng thì thầm. Thấy cô nói như vậy, nhân ngư cũng không còn lời nào phản bác. Nàng cảm thấy mình không có sai, nhưng mà Ninh Tử Mạn cũng không nên phạt nàng.

Nhân ngư ủy khuất không dám nói lời nào, lại phát hiện cái vật Ninh Tử Mạn cầm không ngừng vào sâu bên trong mình, còn chảy ra thứ gì đó ở trong. Nhân ngư cau mày, ngắm cổ Ninh Tử Mạn, hé miệng , nhẹ nhàng cắn một cái, nói là liếʍ cũng không sai. Nàng còn nhớ rõ lần trước Ninh Tử Mạn cắn mình, còn đem thịt ăn hết.

Kỳ thực nhân ngư cũng muốn ăn thịt Ninh Tử Mạn, nàng không thấy thỏa mãn với máy của Ninh Tử Mạn, chính là vì huyết dịch kia quá mức thuần khiết, mới khiến cho nàng càng thêm khát vọng thịt Ninh Tử Mạn. Không cần nhiều, chỉ cần một chút là tốt rồi. Nhưng mà, nàng lại không dám, Nàng sợ mình ăn rồi, sẽ mất khống chế mà ăn hết sạch.

“Trạm Lam, đói không?” phát hiện nhân ngư đang dùng răng mài cổ mình, Ninh Tử Mạn nhẹ giọng hỏi.

“Ừm.”

“Chờ chút, chị đi lấy thức ăn cho em.”

Cảm giác đã hoàn thành xong chuyện mình cần làm, Ninh Tử Mạn hài lòng thu hồi dụng cụ, từ từ mở tủ lạnh dưới tầng ngầm. Bên trong là cái hộp trắng được đóng kín, Ninh Tử Mạn mở ra, lấy ra một cánh tay đã đông lạnh. Đó là chị của Tiểu Trương bị xé rách, cô không có tùy tiện như lần trước nấu vụn Uông Lỗi, bởi vì cô cảm thấy, nếu cứ xử lý trực tiếp như lần trước thì thật tiếc.

Nhân ngư thích ăn, thì mình phải cho nàng ăn no. Có ăn ngon, thì nhân ngư sẽ luôn ở bên cạnh mình.

Tác giả có chuyện lải nhải: A hắc hắc, tiểu nhân ngư hơn đổi mới, đại gia nhất định là cho rằng không có đổi mới a !, kỳ thực ngày hôm nay sự tình bởi vì một điểm nguyên nhân riêng cho nên phát trễ rồi! Ninh hèn mọn trưởng hắc hóa trạng thái tiếp tục, không chỉ là ăn tiểu nhân ngư đơn giản như vậy, đây quả thực là mạnh mẽ có oa, mạnh mẽ có tiểu nhân ngư a. Ôi chao? Ta có phải hay không kịch xuyên thấu qua cái gì?

Với là hôm nay thời gian eo hẹp chương đừng nói gì, hắc hóa trạng thái Ninh bỉ ổi trường quá mang cảm giác, đã mang cảm không thể chọn chân! Hắc hóa trạng thái biết kéo dài nữa, hy vọng sau đó Ninh bỉ ổi trường hắc hóa trạng thái % 200 thời điểm đại gia không nên quá kinh ngạc, không sai, trước đó hắc hóa trạng thái không phải một cái kết thúc, mà là một cái bắt đầu! Hắc hóa trạng thái sẽ còn tiếp tục quá! Nói có hay không bảo bảo muốn tiểu tiểu nhân ngư đâu? Tiểu tiểu nhân ngư quá manh, nghĩ đến sẽ bị manh hóa. Nghĩ đến tiểu nhân ngư ôm tiểu tiểu nhân ngư bởi vì sẽ không bú sữa gấp quẫy đuôi, trời ạ, manh ôi chao ~~~~← chỉ có xuyên khuôn mặt.

Huyền, Vì vậy muốn tiểu tiểu nhân ngư mau tới nhắn lại xếp hàng! Không nên quên khen thưởng hét. Mặt khác, trọng yếu nêu lên, chương kế tiếp có khá quan trọng nhân vật mới xuất hiện, nhân vật mới xuất hiện nương theo nhân vật mới đua xe, không sai, chính là muốn một lời không hợp mà đua xe, một lời không hợp mới ra tràng mà đua xe, một lời không hợp lão tử chính là muốn đua xe! Đại gia, này lên ╮(╯▽╰)╭