Chương 41

”Này, tôi đã đứng đây hơn một tiếng rồi, các người có chịu nghe tôi nói không vậy, tôi nói là tôi biết vì sao Uông Lỗi mất tích rồi!” Trong đồn cảnh sát, Trần Phương đứng ở hành lang kéo một cảnh sát đang đi ngang qua, bất mãn nói. Cô hôm nay rốt cuộc cũng phải đến đồn cảnh sát, định tìm hiểu chút chuyện của Uông Lỗi, ai ngờ bị họ lại hỏi quan hệ của mình và Uông Lỗi trước tiên, nghe qua chỉ là bạn bè thì sau đó cũng thờ ơ luôn.

”Vị tiểu thư này, chứng cứ cô cung cấp là, vì cô cảm thấy Uông Lỗi tiên sinh thích cô nên cô chỉ định người đáng nghi là Ninh Tử Mạn tiểu thư, sở dĩ hỏi như vậy là chúng tôi cần phải điều tra thật kỹ. Nhưng manh mối cô cung cấp quá phiến diện, lại… Mục đích lại quá cá nhân hóa.” Cảnh sát bất đắc dĩ nói, tránh thoát tay Trần Phương, ly khai khỏi tầm mắt của cô.

Thấy đề nghị của mình hoàn toàn không có ai nghe, Trần Phương tức giận giậm chân, ở trong sở cảnh sát một hồi sau đó bỏ đi. Cô lái xe quay về sở nghiên cứu, quần áo cũng không kịp thay, liền vội vàng tới trước cửa phòng Ninh Tử Mạn. Một tiếng, hai tiếng, vài tiếng sau, bên trong truyền ra tiếng bước chân, Trần Phương cau mày, nhìn cánh cửa kia từ từ mở ra, cũng không phải mở rộng bốn cánh cửa mà chỉ có một cánh cửa mở hé ra chỉ đủ nhìn thấy khuôn mặt.

Nhìn theo khe hở kia, Trần Phương phát hiện vành mắt Ninh Tử Mạn thâm quầng rất nặng, trong phòng của cô cũng không có bật đèn. Nhìn qua khe cửa để hở này, con ngươi đen nhánh của Ninh Tử Mạn đang nhìn chằm chằm vào mình, khiến Trần Phương hoảng sợ. Cô nuốt một ngụm nước bọt tiến lên vài bước.

”Ninh Tử Mạn, tôi có việc muốn hỏi cô.” Trần Phương cũng không còn ý định muốn ở lại sở nghiên cứu làm tiếp, tự nhiên cũng sẽ không sợ Ninh Tử Mạn, thấy Ninh Tử Mạn nhìn mình một hồi, nghiêng người cho mình vào, Trần Phương mới chậm rãi đẩy cưa đi vào. Vào tới bên trong Trần Phương mới phát hiện Ninh Tử Mạn không có bật đèn, cô chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, còn đem rèm cửa sổ kéo lại.

Ngày hôm nay có mưa, sắc trời vốn u ám, cộng thêm rèm cửa sổ, chung quanh tối đen, ánh đèn Ninh Tử Mạn bật lại có màu xanh, nhìn qua có vẻ cành thêm quái dị. Trong ấn tượng của cô Ninh Tử Mạn trước kia không có như vậy, cũng không có nghe nói qua ban ngày người ta phải mở đèn xanh cho tốt.

”Chuyện gì?” Ninh Tử Mạn liếc nhìn Trần Phương, thấp giọng hỏi, cô đối với người này cũng có ấn tượng, hầu như cũng đoán được đối phương đến đây muốn gì. F***… Lại thêm một phiền toái đến.

”Tôi biết cô đem Lỗi ca đi giấu rồi, đúng vậy không? Cô đem anh ấy đi đâu rồi? Cô có phải là… Cô đó kị quan hệ của anh ấy với tôi, cho nên đem hắn nhốt ở nhà muốn độc hưởng hắn một mình?”

Trần Phương thấp giọng nói, lời noi ra khiến Ninh Tử Mạn nhìn không được mà cười lên. Lúc đầu cô chỉ chống bàn thấp giọng cười, sau đó cô lại lộ ra giọng cười điên cuồng.

”Nhốt? Độc hưởng? Trần tiểu thư, tôi không biết cô và Uông Lỗi quan hệ thế nào, cũng không quan tâm. Nếu cô nói xong rồi, mời đi cho.” Ninh Tử Mạn cũng không để ý tới Trần Phương, liếc nhìn tới giờ tan tầm, cô xoay người đi ra ngoài, lại bị Trần Phương kéo lại.

”Cô… Cô nếu không thừa nhận, tôi sẽ báo cảnh sát, đến lúc đó cảnh sát đến nhà cô lục soát thị sẽ biết!” Trần Phương dùng tới thủ đoạn uy hϊếp, nhưng mà nghe được những lời cô nói này, thân thể Ninh Tử Mạn lại cứng lại. Ngay sau đó, cô quay đẩu lại, nhìn chằm chằm Trần Phương. Ánh mắt đỏ như đang cảnh cáo, tràn đấy khí tức nguy hiểm tính công kích như một dã thú, sau lưng Trần Phương liền cảm thấy ớn lạnh, theo bản năng lui về mấy bước.

Ninh Tử Mạn luôn cảm thấy chuyện này nhiều người biết thì càng thêm phiền phức, cô không ngờ Uông Lỗi còn quen biết người như vậy, thật vất vả mới giải quyết xong Trần Diệp, phiền phức vừa hết lại kép đến. Hiện tại cô chỉ cần chờ tin của Tả Hi, rồi nghĩ cách đem nhân ngư đi, nhưng mà lần nào… Chuyện xấu cũng xuất hiện.

Ninh Tử Mạn nhìn Trần Phương chằm chằm, đánh giá cô ta từ trên xuống dưới. Nữ nhân, đúng là nữ nhân vô tri ngu xuẩn. Ninh Tử Mạn không muốn biết cô ta có mục đích gì, chỉ biết kẻ này đang tạo phiền toái cho mình không nhỏ. Tại sao còn có thứ phiền toái này chứ? Vì sao lại đem đến nguy hiểm cho nhân ngư? Làm vẻ cái gì không biết thì không tốt hơn sao?

Sống, không tốt sao?

Cái ý nghĩ này hiện lên trong đầu, khiến Ninh Tử Mạn cúi người cười rộ lên. Không sai, đúng là không tốt, bọn chúng sống, thì sẽ tạo thành uy hϊếp cho mình và nhân ngư, đã như vậy thì sự tồn tại của bọn chúng là sai lầm. Mình không sai, nhân ngư cũng không sai, là do bọn chúng tự thân biến thành uy hϊếp, mà mình chỉ muốn bỏ đi sự uy hϊếp này. Sai, chính là bọn chúng.

”Cô muốn biết Uông Lỗi ở đâu sao? Đi thôi, tôi sẽ dẫn cô đi gặp hắn.”

”Cô tốt bụng như vậy sao?” Thấy Ninh Tử Mạn mở cửa, Trần Phương biết người nhất định là ở nhà cô ấy.

”Tôi nói rồi dẫn cô đi xem, cô nhất định sẽ được nhìn thấy hắn.”

Ninh Tử Mạn nói xong thì bước ea ngoài, thấy cô dai Trần Phương cũng vội vàng đuổi theo. Cô ngồi lên xe Ninh Tử Mạn đi đến biệt thự, mới vừa vào phòng, Trần Phương đã vội vã tìm người khắp nơi, Ninh Tử Mạn đem phản ứng cô ta thu vào mắt. Cuối cùng cô mở khóa dẫn Trần Phương đi theo xuống tầng ngầm.

”Cô quả nhiên là đem Lỗi ca nhốt lại.” Theo Ninh Tử Mạn xuống tầng ngầm, Trần Phương vội vàng chạy xuống trước, nhưng mà khi cô ta đi xuống dưới lầu thì cũng đã quên mất chuyện Uống Lỗi, mà chỉ biết trợn mắt há mỏ nhìn sinh vật hoàn mỹ xinh đẹp trong hồ bơi kia. Trần Phương không ngờ được mình còn sống mà thấy được nhân ngư, không khỏi nhớ đến Uông Lỗi đã từng nói, nếu như nhặt được nhân ngư sẽ làm gì.

Trần Phương không dám tin dụi dụi hai mắt, phát hiện nhân ngư vẫn ở đó, cô quay đầu nhìn Ninh Tử Mạn, chỉ thấy Ninh Tử Mạn đến chỗ nhân ngư, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài nhân ngư, mà nhân ngư cũng ngoan ngoãn nằm trên vai nàng.

”Ninh Tử Mạn đây là chuyện gì… Đây là…”

”Cô cũng thấy rồi đó, đây chính là nguyên nhân Uông Lỗi ở lại chỗ tôi, cô có muốn chạm vào nàng không? Nàng rất là ngoan ngoãn.” Ninh Tử Mạn mỉm cười, nhìn về phía Trần Phương, cho dù nụ cười của cô lúc có vẻ méo mó, nhưng Trần Phương vẫn bị nhân ngư đầu độc, ngu ngốc đi vào hồ nước, chậm rãi vào trong.

Ninh Tử Mạn lùi lại một chút, nhìn bóng lưng Trần Phương, nụ cười méo mó kia càng trở nên quỷ dị hơn, hai mắt cô như phát sáng, bởi vì cô biết sắp được chứng kiến tiết mục đáng mong chờ, hình ảnh tuyệt luân cô cùng đặc sắc. Khi Trần Phương bước vào trong hồ nước, thì phát ra am thanh gợn nước rào rào. Ninh Tử Mạn nhắm hai mắt lại, tiếp đó.

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng hét thảm của Trần Phương, nghe được tiếng máu văng tung tóe, cảm thụ được máu nóng dính trên mặt mình. Ninh Tử Mạn cười, hơi lui về sau vài bước, ấn nút mở một bản nhạc, khúc nhạc du dương vang lên, đem âm thanh ăn uống của nhân ngư bao trùm, Ninh Tử Mạn mở mắt ra, nhìn hồ nước một màu đỏ, nhìn Trần Phương bị xé toạc, cuối cùng si mê ngắm nhìn nhân ngư đang ăn.

“Trạm Lam, thích không? đây là bữa tối hôm nay đó.”

—///—

Này chương phối hợp bgm thức ăn cao hơn, mời tưởng tượng Ninh bỉ ổi trường chính là nghe bài hát này nhìn nhân ngư ăn thịt người.

搭配bgm食用更佳

Tác giả có chuyện lải nhải: Khụ khụ, chúc mừng Ninh bỉ ổi trường, hắc hóa trạng thái độ % 200, trước có rất nhiều bảo bảo nói, của nàng hắc hóa trạng thái trình độ đã mạnh nổ nữa, kỳ thực đến nơi đây mới là thật bạo nổ. Có thể có rất nhiều người biết không đồng ý chương này, cũng có thể đối với Ninh bỉ ổi đường dài biến thành đen a !. Nhưng mà, cái này văn muốn biểu đạt chính là Ninh Tử Mạn ích kỷ. Cảm giác chính là, chỉ cần có uy hϊếp được ta yêu người và của chính ta người, coi như là Thiên Vương lão tử, ta đều để cho ngươi cho ta nhân ngư bảo bảo làm thức ăn gia súc! Loại này ích kỷ cực đoan yêu, ta là thật tâm thích vô cùng, đương nhiên, chừng ta là hentai cũng có quan hệ chặt chẽ ha ha ha. Mặt khác, đại gia cũng chứng kiến, tấm này là Chương 41:, như vậy có bảo bảo hỏi, 40 Chương đi nơi nào, kỳ thực 40 Chương sự tình lái xe, sau đó làm phân tổ gởi. Vì cho một chút chưa đi đến tổ bảo bảo rơi chậm lại xem văn hàm tiếp vấn đề, ta sẽ cho đại gia tường thuật tóm lược một cái. Nội dung chủ yếu kỳ thực chính là nói về Tả Hi bên kia, viết một chương về nàng và 15 tuổi tiểu la lỵ ngạo kiều khí phách công chúa đua xe, công chúa cũng chính là tiểu báo tử. Chừng đầu mối chính bên này có một chút điểm dây dưa, kỳ thực không xem cũng không ảnh hưởng đến chương sau.

Mặt khác, về lên xe chuyện này, cuối cùng còn muốn nói rằng. Ngày đó nhìn đồ ăn nhi ói ra tâm sự, kỳ thực có mấy lời cô cũng là thay ta nói ra nữa, cảm giác loại sự tình này kỳ thực tất cả mọi người hiểu a !? Ta muốn mọi người xem ta văn, đa số sẽ cảm thấy nếu như không có lên xe chương tiết, mà sẽ cảm thấy có chút không thú vị, đương nhiên ta cũng không phủ nhận, ta thích ăn thịt, càng yêu viết thịt. Như vậy, đại gia nếu muốn lên xe, có phải hay không cũng nên xuất ra một chút nghiêm túc thái độ đâu?

Có người cảm thấy ba mươi cái nhắn lại điều kiện này quá hà khắc, các ngươi có thể hỏi lên xe người, điều kiện của ta rộng rãi đến mức nào, đạt được vé xe, hầu như đều ở đây nói, trời ạ, thật không nghĩ tới ta có vé xe lời như vậy. Cái loại này 3 cái khen thưởng, vị trí nhắn lại ta đây cũng đều dẫn dụ đến nữa, bởi vì nàng nói về sau biết chăm chú nhắn lại, cho nên ta liền thả. Ta cảm thấy cho ta cũng coi như tương đối mềm lòng người a !, hơn nữa có một chút cái loại này một cái nhắn lại linh khen thưởng tới hỏi ta có thể hay không lên xe, ta đều cảm thấy nếu như ta hồi phục không được tự ta đều sẽ cảm giác được xấu hổ

Thực sự, nếu quả thật lòng có muốn lên xe hôn, chí ít xuất ra một điểm chăm chú cũng tốt. Có chút hôn một mực cùng một tờ xoát nhắn lại, sau đó phục chế chút bừa bộn câu, trực tiếp ảnh hưởng ta mấy ngày hôm trước kiểm tra nhắn lại lên xe hiệu suất. Mấy ngày hôm trước phân tổ thực sự là đặc biệt vội vàng, vượt qua đào bảo phát đơn đặt hàng, ngay cả đơn đặt hàng cũng không kịp phát, sẽ tới đây bên phân tổ, kết quả đào bảo người mua không ngừng thúc dục, vậy cũng không có biện pháp, chỉ có thể lộng bên này. Ta bên này không có người hỗ trợ, một vạn người ghi lại đều là tự ta nhìn. Sau lại thực sự không được, tìm một cái độc giả bảo bảo, hai chúng ta đồng thời lên đất liền, nhìn đại khái 300 trang nhắn lại, ta từ phía trước xem, cô từ phía sau xem, trực tiếp xem hơn phân nửa buổi tối cái loại này. Đương nhiên, cái này phân tổ cam đoan vẫn có lỗ thủng, nhưng là vẫn hy vọng, còn muốn lên xe, phiền phức mời nhiều một chút chăm chú, không thèm cùng chương tiết xoát nhắn lại, vạn lần cảm tạ. Đương nhiên, này từng cái nhìn, chăm chú nhắn lại bảo bảo vẫn là rất khả ái.

Đương nhiên, nhân ngư văn hôm nay là 41 Chương, tổng cộng có 46 Chương chính văn chừng chương một phiên ngoại, ta đã là xác định. Cho nên nói a, nhân ngư văn càng ngày càng ít, đại gia lại đi lại quý trọng. Mặt khác a, ô mai khen thưởng bên kia cho phát khen thưởng, bởi vì cái kia ô mai khen thưởng phát tới, là nhìn không thấy mọi người tên. Cho nên phát ô mai khen thưởng ta lại không biết là ai, cho nên nếu có ô mai khen thưởng bên kia muốn lên xe, phiền phức phát tin tức cho ta hắc. Chính là cái kia quan tâm sau đó, phát tin tức cái kia trang bìa.

Cuối cùng muốn nói nhiều một câu: Tại sao phải nhường đại gia nhắn lại, cái này cũng không phải là tấn giang. Đương nhiên, nơi đây không có tích phân, kỳ thực nhắn lại đối với tác giả mà nói cũng không có khen thưởng tới tốt lắm, thế nhưng tác giả mỗi một lần đổi mới, lớn nhất lạc thú đại khái chính là xem nhắn lại. Mỗi lần mỗi Chương, nhắn lại có thể trúng tuyển có 100 cái, ta đều sẽ chọn 100 cái có ý dẫn dụ đến, tuy là ta không nhất định có thời gian hồi phục, nhưng ta đều thấy a. Kỳ thực xem nhắn lại là gần với được khen thưởng thoải mái hơn chuyện, hơn nữa điện thoại di động nhắn lại so với tấn giang dễ dàng hơn, cũng không thẻ, mỗi lần đổi mới sau đó, xem đến mọi người các loại dâʍ đãиɠ nhắn lại, đều cảm giác siêu này a.

Cho nên, đã nói nhiều như vậy được rồi, hứa hẹn cho mọi người h đặc biệt phiên ngoại còn không biết viết xong. Chờ ta mấy ngày nay giúp xong mà viết hét. Ngày hôm nay lời nói nhảm lại thêm, nhìn xong nhất định là chân ái.