Chương 1: Tứ phúc tấn xuyên qua

Mùa đông trong Tử Cấm Thành, tuyết phủ trắng không bao giờ là điều xa lạ.

Đêm qua, tuyết rơi phủ đầy, trên kim ngói trải một tầng tuyết bạc, nước tuyết tan chảy lại đóng thành những tấm băng treo trên mái hiên, cả thế giới trở nên bạc phấn, tuyết trắng sáng chói, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Tuy nhiên, trong Tử Cấm Thành, trong Dưỡng Tâm Điện của hoàng để lại trở nên âm u mịt mù, cả không khí cũng bị thấm đẫm hương thuốc.

Đặc biệt là trong Thể Thuận Đường tẩm điẹn phía đông Dưỡng Tâm Điện, nơi này nóng bức đến khó chịu, giống như một cái bình thuốc. Trong đó, người ta thậm chí cả hít thở cũng đắng.

Các cung nữ và thái giám đi lại như dòng suối, nhưng mỗi người đều căng thẳng tinh thần, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trong điệni, một mảnh tĩnh mịch.

Kể từ khi hoàng hậu bệnh nặng, Ung Chính đã chuyển nàng đến Thể Thuận Đường tẩm điện đằng sau Dương Tâm Điện để chăm sóc, mong mỗi ngày tan triều trở về, có thể gặp hoàng hậu ngay lập tức.

Mọi người đều cảm động và ghi nhớ hoàng đế thâm tình, làm việc càng trở nên cẩn trọng hơn.

Dưới tuyết lớn, dưới bức tường của cung điện, đứng hai người, một cao một thấp.

Người cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, là viện chính của Thái Y Viện, là thái y có năng lực nhất trong cung. Còn người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, biểu cảm không rõ ràng, là vị Ung Chính đế Dận Chân, chủ nhân của Đại Thanh.

Tuy nhiên, ngay cả hai người này, vẫn không biết phải làm gì trước căn bệnh của hoàng hậu.

Viện chính thình lình quỳ gối xuống đất: "Hoàng thượng, mạch của hoàng hậu đã có dấu hiệu suy yếu, vi thần y thuật nông cạn, thật sự không đủ sức lật ngược số phận, xin hoàng thượng thứ tội."

Ung Chính cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn hắn, sau một lúc lau một cước đạp tới: "Người đâu, kéo tên lăng băm này xuống cho trẫm."

Tô Bồi Thịnh từ Thể Thuận Đường chạy ra hét lớn: "Hoàng thượng, hoàng hậu tỉnh rồi—"

Ung Chính quay đầu nhanh chóng, đi thẳng đến Thể Thuận Đường mà không thèm nhìn viện chính một cái

Viện chính nhất thời thoát khỏi nguy cơ rơi đầu, đến khi hắn tỉnh lại thì mới nhận ra, mồ hôi đã làm ướt bộ quần áo, lạnh buốt. Đối diện với thị vệ đến để bắt người, hắn run rẩy vẫy tay: "Lão phu tự đi."

Ung Chính bước vào nội thất một bước nhanh chóng.

Ngọc Châu được một cung nữ giúp đỡ ngồi dậy, lúc này đang nghiêng ngả trên giường. Nhìn thấy hắn, nàng mỉm cười hơi thở mỏng manh: "Ngài tới thăm ta à?"

Nói xong, nàng muốn ngồi dậy để hành lễ.

Ung Chính vội đè nàng lại, đành ngồi xuống bên mép giường: "Trẫm đến thăm thê tử của mình, có gì kỳ lạ sao?"

Ngọc Châu cố gắng bày ra một nụ cười, vừa vui vẻ lại có chút bi thương.

Sau một hồi lâu, nàng quay đầu nhìn về phía cửa sổ: “Tại sao thần thϊếp lại nghe thấy có người đang khóc? Thái y đã nói cái gì sao?”

Dân Chân cúi mắt: “Nàng nghe nhầm rồi.”

Ngọc Châu mở miệng, nước mắt trào ra: “Vì sao hoàng thượng còn giấu thần thϊếp? Lần này bất ngờ bị bệnh nặng, thần thϊếp đã đoán được rằng mình không còn nhiều thời gian nữa, có thể sống thêm được bao nhiêu ngày, đó đã là Phật tổ thương xót. Lần này ngất đi, thần thϊếp còn tưởng rằng mình sẽ không tỉnh lại nữa, cuối cùng Phật tổ thương xót, cho phép thϊếp thân tỉnh lại để từ biệt với ngài.”

Khuôn mặt Dận Chân thay đổi mạnh mẽ: “Ngọc Châu, nàng câm miệng cho trẫm!”

Ngọc Châu sửng sốt, rõ ràng đang cười nhưng nước mắt vẫn không thể ngừng lại: “Không ngờ trong đời này, thần thϊếp vẫn có thể nghe hoàng thượng gọi tên riêng của thần thϊếp, ngay cả khi thần thϊếp chết ngay lập tức, thần thϊếp cũng có thể nhắm mắt.”

Dận Chân tức giận: “Hoàng hậu!”

Ngọc Châu lao vào lòng Dận Chân, khóc như mất hồn: “Vì sao hoàng thượng lại như vậy… Cơ thể của thần thϊếp… Thần thϊếp biết, đã sớm cạn dầu, lần này có lẽ cũng chỉ là hồi quan phản chiếu. Thật giận thần thϊếp phúc bạc, không chỉ không để lại hậu duệ cho hoàng thượng, mà giờ đây còn muốn trước một bước buông bỏ nhân gian, cô phụ hoàng thượng ưu ái. Chỉ mong Phật thương xót, kiếp sau vẫn có thể lại làm phu thê một đời cùng hoàng thượng, tiếp tục duyên phận kiếp này.”

Nói xong, Ngọc Châu chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi, dường như thậm chí cả việc di chuyển ngón tay cũng trở nên vô cùng khó khăn.

Dận Chân nhận biết được, vội vàng ôm người vào lòng: “Thái y, mau triệu thái y –”

Ngọc Châu cố gắng nắm lấy ống tay áo của Dận Chân, đột nhiên mở miệng: “Gia, tiệm điểm tâm ở đầu phố vương phủ làm bánh hoa hồng rất ngon, Ngọc Châu muốn ăn, có chút nhớ…”

Chưa nói hết, người đã qua đời, chỉ để lại cảnh tượng bi thương trong phòng.

Dận Chân ngẩn ngơ nhìn hoàng hậu trong lòng, một cảm giác buồn bã khó nói trào lên trong lòng: “Ngọc Châu, đợi ta…”

Cũng không biết đã qua bao lâu, linh hồn đã rơi vào bóng tối, một lần nữa mở mắt.

Nếu không cẩn thận mà nhìn vào, chỉ sợ sẽ bị tình yêu sâu đậm và không chịu từ bỏ trong đó đắm chìm, hận không thể cống hiến tất cả cho nó. Nhưng chỉ qua một thoáng, dường như đã hiểu rõ được hoàn cảnh hiện tại của mình, cảm xúc trong mắt nàng biến mất trong tích tắc, chỉ còn lại sự cảnh giác và xem xét lạnh lùng.

Sau một hồi lâu, chủ nhân của đôi mắt đó - hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp vừa qua đời không lâu, một lần nữa nhắm mắt.

Mặc dù thời gian còn ngắn, nhưng Ngọc Châu đã hiểu rõ được tình hình hiện tại của mình.

Sau khi chết, nàng không bị quỷ âm câu hồn, mà là vô cớ tiến vào một cuốn sách lấy Dân Chân làm nhân vật chính, đứng đầu với vai diễn được mô phỏng theo chính mình, và sống lại.

Trong cuốn sách, bản thân nàng, vị tứ phúc tấn, không chỉ cứng nhắc và không được sủng ái, mà còn ỷ vào danh phận để áp đặt quy tắc, thường xuyên mắng chửi và cấm chừng các thϊếp thất khá, khiến họ co rúm lại và sống như những con rối.

Điều đáng ghét hơn, nàng thậm chí còn cản trở tình yêu chân chính của Dận Chân, khiến đôi uyên ương số khổ này hiểu lầm vô số lần.

Theo nội dung cuốn sách, dường như vị tứ phúc tấn này cuối cùng bị mọi người phản bội, làm nguyên phối nhưng chưa làm hoàng hậu một ngày nào đã bị biến vào lãnh cung chết gia, cũng là do tự chuốc lấy.