Chương 10: Nuôi dưỡng



Dận Chân ban đầu chỉ muốn đến gặp phúc tấn một lần, xin lỗi nàng, dù sao nguyên chủ hôm qua làm chuyện đó thật sự là quá đáng. Nhưng hắn không ngờ, ngay khi mới đặt chân đến đại môn chính viện, hắn đã thấy Lý Thị được một người bên cạnh phúc tấn dẫn vào.

Hắn là một người đa nghi, trước đó đã gặp Thường ma am người ở bên cạnh phúc tấn hai lần, trong lòng hắn tự nhiên đầy nghi ngờ.

Lúc này lại thấy Lý Thị vừa từ trong viện của mình rời đi lại xuất hiện ở chỗ phúc tấn, hắn liền yêu cầu nô tài trong viện của phúc tấn giữ im lặng, rồi tự mình lén theo sau Lý Thị vào trong phòng, muốn nghe rõ họ đang nói gì.

Ai ngờ Lý Thị vừa bước vào cửa, liền lảng lót nói một đống lời bậy về hắn.

Dân Chân: ". . . . . ."

Ở thế giới này, Lý Thị thực sự quá mức hoạt bát, nên hẳn để nàng ta sao chép thêm mấy cuốn Kinh Phật để rèn tính kiên nhẫn. Hắn còn cho Lý Thị sao chép năm cuốn Kinh Phật để tạ lỗi với phúc tân, thật là quá nhân từ!

Lý Thị có lẽ cảm nhận được sự ác ý của Dận Chân đối với mình, đột nhiên run rẩy.

Dân Chân liếc nhìn Lý Thị đang quỳ dưới đất một cái, trực tiếp vượt qua nàng, đi đến bên cạnh phúc tấn và ngồi xuống, sau đó nhìn Lý Thị một cách im lặng.

Ngọc Châu ngẩn ngơ một chút, vội vàng kêu nha hoàn dọn dẹp đồ trên bàn, chờ đến khi nha hoàn đem trà và điểm tâm ra đầy đủ thì mới mở miệng: "Sáng sớm như vậy, Gia như thế nào lại đến thăm thϊếp?"

Nói đến đây, đây là lần đầu tiên nàng chạm mặt Tứ gia sau khi đến thế giới này.

Suy nghĩ như vậy, Ngọc Châu liếc nhìn Tứ gia một cái mà không để lộ ra dấu vết.

Liền bên ngoài mà nói, Tứ gia không khác gì Dận Chân ở kiếp trước của nàng, chỉ là nét mặt trưởng thành hơn một chút. Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của nàng không, nhưng Ngọc Châu luôn cảm thấy tâm trạng của Tứ giá trước mắt này khí thế có chút quá thịnh, hoàn toàn khác biệt so với Tứ gia trong ký ức của nguyên chủ ban đầu.

Nếu phải nói, thì sự khí chất toát ra của Tứ gia rước mắt này, lại giống hệt với Dận Chân sau khi lên ngôi ở kiếp trước.

Trong lòng Ngọc Châu nhấc một cái, nàng có cảm giác không lành.

Nhưng ngay sau đó, lời nói của Tứ gia lại làm tan nát suy nghĩ trong lòng nàng: "Lý Thị, nếu ngươi không thể chăm sóc tốt cho Đại cách cách, thì sau này không cần phải lo lắng cho Đại cách cách nữa. Phúc tân là một người hiền lành và rộng lượng, là đích mẫu của Đại cách cách, sau này Đại cách cách sẽ được nuôi dưỡng dưới dưới gối của phúc tấn. Nếu ngươi thật sự nhớ, hãy bẫm báo với phúc tấn, nàng đồng ý ngươi mới có thể đến thăm."

Góc miệng của Ngọc Châu cứng đờ, xong, chắc chắn không phải là Dân Chân!

Dân Chân có thể làm bất cứ điều gì, nhưng hắn chắc chắn sẽ không thực hiện hành động mẫu tử chia lìa như vậy! Liệu Tứ gia hôm qua là bị lư đá đập trúng sao? Vị trí đích phúc tấn của nàng đã được định rõ, và Hoằng Huy cũng sắp đến, tại sao lại phải nuôi dương đứa nhỏ của Lý Thị làm gì?

Ngọc Châu hơi không vui: "Tứ gia, Đại cách cách hiện tại chỉ mới một tuổi, liền như vậy khiến mẫu tử chia lìa không phải là điều tốt chút nào?"

Lý Thị đang quỳ dưới đất liên tục gật đầu, đôi mắt không mấy chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tứ gia, ánh mắt đầy cầu xin: "Tứ gia, thϊếp thân biết sai rồi. Không quản được miệng lưỡi, qỉa thật nên phạt đánh, nhưng ngài không thể chỉ vì điều này mà cướp Đại cách cách đi? Điều này sẽ giống như lấy mạng của thϊếp thân vậy!"

Dân Chân lạnh lùng quét một cái nhìn qua Lý Thị, sau đó quay sang phúc tấn nói: "Không có gì không ổn. Lý Thị đã có thể làm ra một việc như thế dùng Đại cách cách sinh bệnh mà tranh sủng, về cơ bản nàng ta cũng không quan tâm đến Đại cách cách nhiều. Hiện tại trong phủ chỉ có một đứa trẻ, ta thực sự không an tâm giao cho Lý Thị, phúc tấn luôn rất cẩn thận và chu đáo, việc giao Đại cách cách cho phúc tấn chăm sóc sẽ làm mọi người yên tâm hơn."

Lý Thị nháy mắt lệ băng, trực tiếp lao vào ôm chân phúc tân, khóc nức nở: "Phúc tấn, thϊếp thân đã sai, tối qua thϊếp thân không nên nghe lời tiểu nhân gièm pha quấy rầy người cùng Tứ gia viên phòng, thϊếp thân tội đáng chết vạn lần, người muốn trừng phạt thϊếp thân thế nào thϊếp thân cũng nhận, nhưng Đại cách cách là vô tội mà. Nàng còn quá nhỏ, cả ngày chỉ biết ăn và ngủ, đến giờ vẫn chưa biết gọi "ngạch nương" ra sao, nàng thực sự không thể sống thiếu thϊếp thân. Phúc tấn..."

Ở kiếp trước, ngay cả khi nữ nhân này trong hậu cung thương tâm nhất, cũng tự nhiên làm cho bản thân mình khóc cũng trở nên đẹp hơn, nhưng lần này thấy Lý Thị khóc lớn lên mà không quan tâm đến hình tượng, Ngọc Châu thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy.

Thật là một trải nghiệm mới mẻ cho nàng.

Thêm vào đó, Lý Thị thực sự rất đáng thương, bất kể trong những giọt nước mắt này có mấy phần chân thành, Ngọc Châu cũng cảm thấy cần phải nói một câu cho nàng ta:

Dù sao, nàng cũng không muốn nuôi dưỡng Đại cách cách?

Nghĩ đến điều này, Ngọc Châu lập tức cố gắng khuyên bảo Tứ gia: " Thϊếp thân có thể được Tứ gia khen ngợi như thế, thực sự là vui không thể tả. Chỉ là đề nghị của Tứ gia có vẻ hơi không hợp lý. Đại cách cách luôn ngoan ngoãn, thiêos thân thực sự rất thích đứa nhỏ, thường xuyên đùa giỡn với Lý Muội, thường nói muốn ôm Đại cách cách đến dưới gối dương dục. Nhưng Tứ gia có quên không, hiện tại thϊếp thân bất quá chỉ mới mười lăm tuổi, chưa có kinh nghiệm nuôi trẻ. Nếu Tứ gia thực sự muốn giao Đại cách cách cho thϊếp thân, khó tránh khỏi sẽ gặp phải thiếu xót, đến lúc đó không cẩn thận sơ sẩy ở chỗ nào, e rằng sẽ không tốt cho Đại cách cách.”

"Thϊếp thân thấy Lý Thị cũng đã thực sự hối cải, làm ngạch nương ruột của Đại cách cách, muội ấy hẳn sẽ không ủy khuất nàng.” Ngọc Châu cười nhẹ: "Thϊếp thân nghĩ, để Lý Thị tự mình chăm sóc Đại cách cách sẽ phù hợp hơn. Nếu Tứ gia thực sự không yên tâm, có thể mời Trác ma ma về lại phủ nuôi dưỡng Đại cách cách, thϊếp thân nghĩ Trác ma ma sẽ không từ chối."