Chương 2: Chê cười

Ngọc Châu lại cảm thấy Tứ phúc tấn trong sách cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, là do quá yếu đuối, không đủ tàn nhẫn.

Và, đã yêu phải người không nên yêu.

Dẫu cho người đó, vốn dĩ là phu quân của nàng.

Nhưng tất cả đều không liên quan đến Ngọc Châu.

Mặc dù nàng đã trở thành Tứ phúc tấn đen đủi này, con đường phía trước cũng đầy rẫy nguy hiểm, nhưng nàng không hề chán chường, ngược lại, vì thế giới này Dân Chân dễ dàng bị nữ nhân trong hậu viện chơi đùa, mà đối với tương lai đầy hy vọng.

Dù sao có thể thoải mái mà sống, ai lại muốn cẩn thận diễn trò hàng ngày, không dám để lộ nửa phần thật tình?

Ngày hôm sau, Ngọc Châu dậy như thường lệ.

Nàng vừa thay xong bộ y phục xanh lam dưới sự hầu hạ của thị nữ, nàng quay đầu lại và gặp ánh mắt lo lắng của nhũ mãu Thường thị.

Ngọc Châu không thể không cười: “Ta nhớ rằng cây mai trong vườn đã nảy búp vài ngày trước, hôm nay nó phải nở rồi chứ? Đúng lúc tối qua có một trận tuyết lớn, toàn bộ vương phủ đều là tuyết trắng xóa. Tuyết trắng này và hoa mai đỏ, cảnh đẹp sinh tình, ta cũng muốn mang ngươi đi cùng để thưởng cảnh, nhu mẫu sao không thấy vui, lại có vẻ buồn như vậy?”

Thường thị mím môi, giọng điệu có phần oán trách: “Phúc tấn tính tình quá tốt! Hôm qua, Lý Cách Cách đã làm những việc như thế để làm mất mặt phúc tấn, bây giờ chỉ sợ cả phủ đều biết, làm sao phúc tân vẫn còn cười được?”

Ngọc Châu mới nhớ ra, hôm qua thật sự đã xảy ra một việc như vậy.

Nói ra, nàng có thể có được vận mệnh như hiện tại, cũng liên quan đến điều này.

Nhưng Ngọc Châu không quan tâm: “Không phải là tối hôm qua đã không giữ Gia lại? Trước đây, Lý thị cũng đã làm nhiều việc như vậy, có gì đáng ngại.”

Ngọc Châu cuối đời trước một thời gian dài nằm bệnh, không thể chịu được gió, không thể đi xuống đất, bị giam trên giường không có tự do, bây giờ cuối cùng có được một cơ thể khỏe mạnh, đều nghĩ đến việc ra ngoài, không hề đặt việc này vào lòng.

Thường thị vẫn không chịu: “Những lúc khác có thể so sánh với hôm qua? Hôm qua là ngày trọng đại cập kê của phúc tân…”

“Không có gì khác biệt.” Ngọc Châu cắt đứt lời của Thường thị:“Ai cũng không nghĩ rằng Đại Cách Cách sẽ ốm vào ngày này, Gia không yên lòng đi qua xem, cũng là gia một mảnh phụ tử chi tâm, t nên vui mừng mới đúng, tại sao lại phải gây rối vì điều này?”

Ngọc Châu lắc đầu, gọi người mang theo chiếc áo choàng lông cáo và muốn đi ra ngoài.

Thường thị ban đầu muốn khuyên nữa, nhưng sau khi gặp ánh mắt hào hứng của Ngọc Châu, cuối cùng tình yêu thương đã chiếm ưu thế, chỉ đành không nguyện ý nuốt lời nói đã lên đến miệng, không nói ra để phá hỏng không khí.

Ngọc Châu hiểu rằng Thường thị cũng là lòng trung thành, tự nhiên sẽ không trách móc. Ngày nàng tròn 15 tuổi đối với nữ nhân khác, chỉ là một ngày sinh nhật đặc biệt mà thôi.

Nhưng Tứ phúc tấn không phải thông qua việc tuyển tú chính thức được chỉ định cho Dận Chân làm thê tử, mà là trước khi nàng đạt đủ tuổi để tuyển tú, được hoàng thượng chọn lựa cẩn thận sau khi thương tiếc nhi tử đơn độc, chỉ định cho Dận Chân.

Khi thành thân, Dận Chân chỉ mới 13 tuổi, Ô Lạt Na Lạp thị còn nhỏ hơn, chỉ mới vừa đủ 10 tuổi, chưa đến tuổi dậy thì, tự nhiên không thể viên phòng.

Phúc tấn của hoàng tử thân phận cao quý, viên phòng cũng không thể tìm một ngày bất kỳ không phải? Nhân lễ cập kê nàng trưởng thành, vì vậy hai phu thê đã thống nhất đặt ngày viên phòng vào ngày này.

Ngày tròn 15 tuổi của Tứ phúc tấn, nói là thu hút sự chú ý của mọi người cũng không quá.

Lại đúng là Lý thị mù mắt, cứ phải vào ngày này gây rối. Vào buổi tối, hai phu thế Tứ gia đều muốn nghỉ ngơi, nàng ta đột nhiên phái người đến viện của phúc tấn, nói rằng Đại Cách Cách bệnh nặng, miệng luôn thì thầm “A mã”, chỉ có thể cả gan thỉnh Tứ gia qua xem.

Tứ gia sau khi rời đi, một đêm không trở về.

Phúc tấn tròn 15 tuổi đêm đó bị sủng thϊếp dành người sau đó không trở lại, đây giống như đêm tân hôn không động phòng, lại chạy vào phòng của sủng thϊếp qua đêm.

Dù cho sự thật đêm đó như thế nào, mặt mũi của phúc tấn đều bị đánh đến tiếng vang.

Sáng nay tin tức lan truyền, toàn bộ phủ chỉ sợ đều đang chờ xem phúc tấn bị chê cười. Nếu không cho Lý thị một bài học, không chỉ uy tín của phúc tấn trong phủ sẽ bị ảnh hưởng, khi việc này lan ra ngoài phủ, chỉ sợ thành cả hoàng thất chê cười.