Chương 3: Ra ngoài ngắm mai

Nếu là nguyên chủ Tứ phúc tấn đối diện với cảnh ngộ hiện tại, khả năng sẽ phát tác ngay tại chỗ, dùng “xâm phạm trạch viện của phúc tấn, không tuân thủ quy cụ, dĩ hạ phạm thương” đem làm lý do, để cấm chân Lý thị nửa năm.

Tiếc thay, Ngọc Châu cùng với Dân Chận là phu thê từ thiếu niên, đã mặc lên phượng bào trung cung hoàng hậu, không phải là Tứ phúc tấn trước đây.

Kiếp trước nàng và Dận Chân cũng định vào ngày này viên phòng, nhưng mọi việc suôn sẻ, không có sóng gió.

Vì vậy Ngọc Châu không cảm thấy cái tát của Lý thị, là rơi vào mặt mình. Nàng cười nhận cái tát này, và dự định tạm thời bỏ qua chuyện này.

Hiện tại, đi ra ngoài thông khí mới quan trọng nhất.

Nàng đã gần nửa năm không thấy gió.

Ngọc Châu nhận lấy lò sưởi từ tay Thường nhũ mẫu, dẫn theo một đoàn người chậm rãi đi thẳng đến hậu hoa viên.

Trước khi nhớ lại ký ức của nguyên chủ Tứ phúc tấn, Ngọc Châu đã phát hiện, ngoại trừ những nhân vật có tên có họ xuất hiện trong sách, những người khác trong phủ Tứ gia, dù là tên tuổi tính cách, hay là gia thế kinh nghiệm, đều giống hệt kiếp trước của nàng.

Bây giờ nhìn hậu hoa viên trước mắt, bố cục gần như giống hệt kiếp trước, Ngọc Châu càng cảm thấy kỳ lạ. Thường thị thấy Ngọc Châu đứng yên, hơi lo lắng: “Phúc tấn có cảm thấy lạnh không? Nếu không thì chúng ta trở về trước, chờ trời nắng, lại ra đây ngắm mai?”

Ngọc Châu trở về thực tại, cười nói: “Ở kinh thành khó có ngày nắng to, hôm nay như vậy đã là thời tiết tốt hiếm có. Ta không cảm thấy lạnh, chỉ là nghĩ rằng hôm nay chỉ ngắm mai, có phải hơi đơn điệu không?”

Thường thị chưa kịp nói, đại nha hoàn bên cạnh Ngọc Châu, Hoa Khê đã cười mở miệng: “Nếu phúc tấn cảm thấy chỉ ngắm mai hơi đơn điệu, không bằng ra lệnh cho người mang đến xẻng cây cảnh, chờ ngắm xong mai, chúng ta dưới gốc cây dắp vài người tuyết cũng thú vị.”

“Đắp người tuyết?” Ngọc Châu cười: “Nếu Hoa Khê không nói, ta gần như quên mất sau tuyết rơi, mùa đông thích hợp nhất để đắp người tuyết ném tuyết.”

Thường nhũ mẫu không hài lòng: “Phúc tấn thân thể yếu đuối, trong thời tiết như này ra ngoài ngắm tuyết ngắm mai đã là vượt quá giới hạn, nếu không quan tâm đến cơ thể mà đi xây người tuyết ném tuyết, may mắn không ốm còn tốt, nếu ốm, các ngươi dù có chín mạng cũng không đủ bồi tội.”

Hoa Khê im lặng, đôi mắt tràn đầy bối rối nhìn Ngọc Châu.

Ngọc Châu vẫy tay với nàng, đôi mắt cười nhìn Thường thị: “Ma ma quá lo lắng. Chỉ là dắp người tuyết đánh trận tuyết mà thôi, chỉ cần chú ý một chút hẳn sẽ không sinh bệnh. Ngược lại ma ma nói như vậy, ta lại trở thành một người yếu đuối ma ốm.”

Thường thị vội vàng lắc đầu: “Lão nô không có ý đó.”

“Ta biết ma ma không có ý đó.” Ngọc Châu kéo tay Thường thị, cười nói: “Chỉ là lời này có thể nói riêng với chúng ta, ở ngoài tốt nhất không nên mở miệng, nếu bị người có ý nghe được, chỉ sợ không tốt cho ma ma.”

Ngọc Châu vỗ vỗ tay Thường thị: “Ma ma, ngươi cảm thấy sao?”

Thường thị biểu cảm dừng lại, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt cười của Ngọc Châu.

Bà đột nhiên phát hiện, phúc tấn từ sáng nay thức dậy đã trái với biểu cảm nghiêm túc hàng ngày, trên mặt luôn có nụ cười.

Nhưng rõ ràng là khuôn mặt cười dễ khiến người khác thư giãn hơn, lại vô lý khiến người ta cảm thấy uy nghiêm, khiến người ta không dám làm loạn. Thường thị thậm chí cảm thấy, mặt cười tràn đầy của phúc tấn, so với phúc tấn ngày thường giữ mặt nghiêm túc, còn uy nghiêm không thể xâm phạm hơn.

Nhận ra điều này, Thường thị trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi.

Bà gần như là hơi hoảng loạn gật đầu, sau đó im lặng lui về phía sau Hoa Khê và mấy đại nha hoàn khác, không nói một lời.

Ngọc Châu cười một cái, không nói thêm gì.

Thường ma ma làm nhũ mẫu của Tứ phúc tấn, lòng trung thành không cần nghi ngờ, nhưng người này không biết là do bị chủ nhân cũ nuông chiều mà dạn dĩ hay sao, có chút không nhận rõ bản thân, đối mặt với người khác luôn không kiềm chế được mang ra một chút thái độ cao cao tại thượng.

Điều khiến Ngọc Châu đau đầu nhất, còn có sự khuyên bảo và quan tâm không phân tình cảnh của bà.

Ngọc Châu đối với cái này không có ý kiến, nhưng Thường thị nếu không thu liễm, cũng rất dễ dàng vì chính bà ta, cùng vì người chủ tử này đưa tới mối họa.