Chương 7: Nghe ngóng

Sau khi Đại cách cách được Tứ gia đưa đi, một khắc sau, Hoa Khê mới dẫn người trở về trạch viện.

Ngay khi vừa bước vào, Hoa Khê đã thuật lại toàn bộ tin tức nghe ngóng được: "Thỉnh phúc tấn, nô tì đã đi tìm hiểu, dường như tối qua, sau khi Tứ gia tới thăm Đại cách cách ở viện của Lý Thị, chưa đến một nén nhang, Gia đã rời đi. Tứ gia vốn muốn quay về chính viện, nhưng giữa đường, Gia có vẻ như nghe được tin tức quan trọng gì đó, sau đó Gia liền rời phủ và cho đến giờ mới trở về."

Ngọc Châu nhíu mày: "Rốt cuộc có nghe ngóng được chuyện gì xảy ra chưa?"

Hoa Khê sắc mặt cảm thấy khó xử: "Dường như Tứ gia đã hạ lệnh giữ mồm giữ miệng, nô tì không thể tìm hiểu thêm được tin gì."

"Không sao, những tin tức này như vậy là đủ rồi." Ngọc Châu không trách móc: "Khi ngươi trở về, có thấy Tô Bồi Thịnh không? Hắn có ôm Đại cách cách không?"

Hoa Khê gật đầu nhanh chóng: "Bẩm phu nhân, Tô Công Công thật sự ôm một đứa trẻ, nô tì còn nghe thấy tiếng khóc của hài tử. Chỉ là Tô Công Công gấp gấp, nháy mắt đã vào thư phòng, nô tỳ không kịp nhìn thêm.”

Tứ gia này, dường như có chút kỳ quái.

Ngọc Châu nhăn mày suy tư, đáng tiếc vì nàng mới đến, trên tay nhân thủ không đủ, nếu không, chỉ là một chút việc nhỏ thôi, làm sao lại mất nhiều thời gian như vậy không có rõ ràng?

Nhưng việc này không cần phải vội vàng, nàng cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Ngọc Châu không phải là người phức tạp, khi tạm thời không thể lấy được tin tức, nàng tự nhiên chuyển sự chú ý sang hướng khác: "Hoa Hồ, mang chìa khóa tới khố phòng lấy một vài thước vải bông mịn, cũng như một số sợi chỉ thêu màu sặc sỡ, ta cần dùng chúng."

Xung quanh nàng có tám nha hoàn nhất đẳng, mười sáu nha hoàn nhị đẳng và nhiều nha hoàn tam đẳng.

Tám nha hoàn nhất đẳng này lần lượt là Hoa Khê, Hoa Hồ, Hoa Hà, Hoa Hải, cùng với bốn người được chỉ định từ phủ Nội Vụ, sau khi đến bên cạnh nguyên chủ đã đổi tên thành Liễu Diệp, Liễu Nha, Liễu Chi, và Liễu Lục.

Trong số này, cũng chỉ có Hoa Khê và Hoa Hồ mới đáng tin cậy.

Vì thế, khi Ngọc Châu muốn làm việc gì đó, nàng thường tìm đến họ.

Còn về những người khác, nàng sẽ từ từ thanh tẩy khi có cơ hội sau này, hiện tại, dù nàng thanh tẩy họ, nàng cũng không có ai đáng tin cậy để thay thế. Những người thay thế không chỉ không đảm bảo lòng trung thành, mà nếu bị đâm sau lưng, nàng cũng không biết là ai đã đâm.

Thay vào đó, những người hiện tại này, Ngọc Châu không chỉ biết được bí mật của họ, mà còn biết chủ tử thực sự của họ là ai.

Hoa Hồ lấy chìa khóa, nhanh chóng đi tới khố phòng, lấy ra thước vải bông và chỉ thêu.

Thước vải mịn trắng, khi chạm vào có chút sáng bóng...

Ngọc Châu nhăn mày: "Đây có phải là vải bông tự nhiên không?"

Hoa Hồ sửng sốt, lắc đầu: "Phúc tấn đã quên , vải bông mịn này là tân phẩm của pphur Nội Vụ năm nay, chủ yếu là bông, nhưng pha chút lông mịn dưới nách của hồ ly trắng, vải dệt vẫn mịn màng nhưng mềm mại hơn. Phủ chúng ta chỉ có được bốn thước, nô tỳ đã mang đến cho phu tấn."

Ngọc Châu cười mỉm bất đắc dĩ: "Những ta muốn là vải bông tự nhiên. Da hài tử mềm mại, sợ không chịu được lông hồ ly này."

Hậu cung tranh đấu từ trước đến này gϊếŧ người không thấy máu, kiếp trước nàng từng nghe qua, cũng gặp qua mấy việc dùng lông da động vật hay phấn hoa tơ liễu linh tinh hại người. Tuy rằng Hoằng Huy không nhất định sẽ mẫn cảm với lông hồ ly, nhưng loại chuyện này lòng người vốn khó phòng bị, nàng cẩn thận vẫn tốt hơn.

Hoa Hồ cảm thấy mình có lỗi, quỳ gối xuống đất: "Nô tỳ có tội, xin phúc tấn trách phạt."

Ngọc Châu suy nghĩ một chút, rồi cười và lắc đầu: "Không cần, ngươi lại đi khố phòng lấy vải bông tự nhiên về đây là được rồi. Còn những thước vải kia... Sinh thần của Tứ gia không phải sắp đến sao? Ta sẽ dùng những thước vải bông mịn đó để may cho Gia một vài thân y. Dù tơ lụa có tốt thế nào, nhưng vào mùa đông, vẫn không bằng vải bông ấm áp."