Chương 8: Khác thường

Hoa Hồ nhanh chóng dập đầu tạ ơn, sau đó lại quay lại khố phòng một lần nữa.

Sau khi Hoa Hồ đi, Hoa Khê tiến tới thay thế.

Nàng so với Hoa Hồ cẩn thận hơn chút, khi nghe Ngọc Châu vừa nói, không khỏi có chút tò mò: "Vừa nãy, nô tỳ nghe phúc tấn có nhắc tới ‘hài tử’, không biết ‘hài tử" đó là..."

Nàng vừa nói, một bên không kiềm chế được và nhìn vào bụng của Ngọc Châu.

Ngọc Châu cười nhạt: "Ta chỉ là chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai."

Dù sinh thần của Tứ gia trong đời này có chút khác biệt so với kiếp trước, nhưng bất kể ở kiếp trước hay hiện tại, mang thai Hoằng Huy đều là sau hơn một tháng kể từ khi nàng cập kê. Tính toán một cách cẩn thận, điều này hẳn là xảy ra trong hai tháng.

Hoa Khê không tiếp tục hỏi nữa, khi thấy Ngọc Châu đang cắt vải, nàng ta nhanh chóng gọi các nha hoàn khác đến giúp đỡ.

Không lâu sau đó, Hoa Hồ mang theo vải bông mịn cần thiết cho Ngọc Châu vào trong phòng: "Phu nhân, vải bông mịn phu nhân cần đây."

Ngay khi Hoa Hồ bước vào, nàng thấy một vài nha hoàn đứng xung quanh Ngọc Châu, kéo vải, còn Ngọc Châu thì cầm kéo vẽ ra hình dáng của chiếc áo.

Nhìn kỹ, hình dáng của bộ quần áo đã được vẽ ra.

Chỉ nghe tiếng cắt, một mảnh vải của áo được cắt ra.

Hoa Hồ bày tỏ sự khâm phục trong lòng, không ngờ Ngọc Châu, mặc dù còn trẻ, nhưng khả năng may áo của nàng có vẻ tinh tế hơn nhiều so với nhiều các nương tử may vá khác.

Hóa ra, Hoa Hồ đã hiểu nhầm, kỹ năng may của Ngọc Châu mặc dù không tệ, nhưng không thể sánh kịp với những nương tử may vá chuyên nghiệp. Nàng chỉ làm thành thạo như vậy vì đã quen với việc may quần áo cho Hoằng Huy.

Khi Ngọc Châu nghe tiếng, nàng quay đầu nhìn về phía Hoa Hồ, với nụ cười thật lòng trong mắt.

Đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện, nàng nhìn thấy Thường ma ma trước đó nàng phái đi tìm thái y thất kinh chạy vào chính viện: "Phúc tấn, phúc tấn...không hay rồi..."

Lời còn chưa dứt, khi Thường ma ma nhìn thấy Ngọc Châu đang cắt quần áo, bà ta nhất thời im lặng.

Ngọc Châu vội vàng đặt xuống vải và kéo xuống, đi đến trước mặt thường thi: "Ma ma đây là có chuyện gì? Trong phủ xảy ra truyện sao?"

Thường ma ma hít một hơi, sau đó mới nói: "Phúc tấn, lão nô trước đó theo mệnh lệnh của ngài đi hỏi thắm thái y trong phủ. Nhưng mới nói chuyện được một nửa, thấy Tứ gia mang theo Tô Bồi Thịnh cùng một số người khác đến chỗ thái y. Lão nô kinh sợ hành lễ lại bị Tứ gia vẫy lui sang một bên. Sau đó, Tứ gia liền đến chỗ hai thai y trước mặt, lão nô thấy một trong hai thái y mà phúc tấn muốn lão nô chú ý, sắc mặt trắng bệch ngay lập tức khi Tứ gia nói chuyện gì đó với họ. Sau đó, Tứ gia ra lệnh cho Tô Bồi Thịnh trói họ lại, căn bản lão nô chưa có cơ hội nói chuyện."

Ngọc Châu vừa mới nghe xong vẫn còn chút hoảng hốt, nhưng sau đó nàng nghĩ, bản thân chỉ muốn dùng gia đình của thái y để uy hϊếp họ gia nhập dưới trướng mình, không tiết lộ quá nhiều, thậm chí không phân biệt đối xử giữa hai người thái y, liền thả lỏng lại.

Ngược lại, hành động lần này của Tứ gia, có chút đáng ngờ.

Ngọc Châu nhớ lại, phát hiện rằng mình trong hai lần hành động của mình đã bị Tứ gia phá hủy, mặc dù không biết nguyên nhân, cũng định tạm thời không đánh động.

Nhưng trước tiên, nàng phải làm rõ nguyên nhân đằng sau hai lần hành động của Tứ gia.

Sau khi suy nghĩ xong, Ngọc Châu nhìn lên và thấy môi của Thường ma ma mấp máy, dường như còn điều gì đó muốn nói với nàng: "Thường ma ma, ngươi có phát hiện gì khác không?"

Thường ma ma nhìn vào bốn nha hoàn bên người nàng, biểu hiện lưỡng lự.

Ngọc Châu cười mỉm, phất tay cho đám nha hoàn lui ra ngoài: "Bây giờ, ma ma có thể nói về phát hiện của ngươi rồi chứ?"

Thường ma ma nhẹ nhõm thở ra, mới mở miệng: "Cũng không phải chuyện lớn, chỉ là khi trước trong phòng của thái y, Tứ giá không đuổi lão nô ra quá xa, mặc dù Tứ gia cố ý làm nhỏ giọng nói, nhưng lão nô nghe thấy một từ ‘tiền triều’."

Nói xong, bà tacó chút bối rối: "Chỉ là không biết lão nô nghe nhầm hay không. Phúc tấn anh minh, thỉnh ngài quyết định."

Ngọc Châu nghe xong lập tức đại loạn, cũng sợ Thường ma ma phát hiện ra điều gì đó, nhanh chóng giơ tay đuổi người ra khỏi phòng. Khi mọi người đi rồi, nàng mới ngồi xuống ghế mệt mỏi: “Chẳng lẽ, Tứ gia cũng giống như ta, từng đọc qua thoại bản kia?"

Nếu thật là vậy, từ nay về sau, hành động và lời nói của nàng phải cẩn thận hơn nhiều.

Ban đầu Ngọc Châu vẫn muốn xem tình hình nói sau, nhưng không ngờ sớm có người báo tin, nói là Lý Thị đến thỉnh an phúc tấn.

Ngọc Châu: "???"

"Thật là bầu trời hạ hồng vũ." Ngọc Châu cảm thấy kỳ diệu: "Lý Thị không ngoan ngoãn ở trong viện riêng của mình, lại đến đây làm gì? Nàng ta không phải vừa bị ta đe dọa sao? Chẳng lẽ lại nhanh như vậy liền khôi phục?"

Thường ma ma suy nghĩ rồi mở miệng: "Có lẽ là vì Đại cách cách? Trước đó phúc tấn mới đe dọa Lý Thị, muốn nuôi đứa nhỏ của nàng ta ở bên người, sau đó Tứ gia trực tiếp đến viện của Lý Thị và đưa Đại cách cách đi, không nói lí do. Có lẽ Lý Thị hiểu lầm, Tứ gia làm như vậy là vì phúc tấn trước đố đã nói với Tứ gia?”

Ngọc Châu cười mỉm: "Nếu Tứ gia thật sự nghe lời ta nói, Đại cách cách bây giờ đã ở trong viện này của ta."