Chương 9: Lý Thị tới thỉnh an

Lý thị rốt cùng cũng là một lòng mẫu tử tâm tư, nhưng cũng rất biết cách làm ầm ĩ. Do đó, Ngọc Châu vẫn quyết định để người dẫn nàng ta vào.

Ngọc Châu ngồi trên đống than, một tay cầm khung thêu, tay kia cầm kim, mặt vui vẻ hỏi nàng ta: "Có gì nói xem, muội như thế nào đột ngột tới chỗ ta vậy?"

Nghe điều này, mắt Lý thị lập tức tràn lệ: "Phúc tấn, ta đã sai, xin phúc tấn hãy tha thứ cho ta, hãy trả Đại cách cách cho ta."

Ngọc Châu không biết nên cười hay nên khóc: "Muội đã nghĩ rằng Tứ gia đem Đại cách cách đi là vì ta à? Ta chỉ là thuận miệng nhắc tới, thực đảm đương không nổi. Nếu ta thực sự muốn, ngay khi Đại cách cách mới sinh, ta đã đem đứa nhỏ ôm đi rồi, chỗ nào để muội dung dưỡng bên người suốt thời gian dài như vậy?"

Đại cách cách đã gần một tuổi, đã nhớ được mọi người.

Nếu thân mẫu còn, nàng ôm bên cạnh làm gì?

Lý Thị khóc như mưa: "Phúc tấn, đừng đùa với thϊếp thân nữa. Thϊếp thân mới đi qua tiền viện, không thấy mặt Đại cách cách, Tứ gia rõ ràng ở thư phòng, nhưng cũng không để ý đến tiếng khóc của thϊếp thân. Đám nô tài bên cạnh Tứ gia còn tệ hơn, nhìn thấy thϊếp thân đứng ở cửa khóc thương tâm, chúng chỉ đứng đó nhìn xem náo nhiệt, và có vài người còn cười nhạo ra tiêng. Phúc tấn xin ngài hãy giúp thϊếp thân, thϊếp thân thật lòng đau đớn, thật lòng nhớ Đại cách cách, uư uư..."

"Phúc tấn ngài không biết đám nô tài đó thật có bao nhiêu đáng trách!" Lý Thị nói, giọng giận dữ: "Thϊếp thân đúng đó khóc gần nửa canh giờ, bọn chúng cũng không có cho thϊếp thân uống chén nước, cuối cùng còn chê cười thϊếp thân!"

“Nói thϊếp thân chỉ uống tốn công!” Nói đến lời này, Lý Thị đột nhiên tức giận, ngữ khí lớn hơn rất nhiều: “ Bọn chúng thì biết cái gì? Tứ gia rõ ràng thích nhất bộ dáng thϊếp thân hoa lễ dái vũ, trước kia mỗi lần thϊếp thân khóc lóc kể lể, chỉ cần yêu cầu không quá phận, Tứ gia sẽ không khước từ.”

Ngọc Châu cảm thấy rối bời, một tiểu thϊếp như nàng ta lại dám khóc kể lể như vậy trước mặt chính thê?

Giương mắt vừa thấu, Ngọc Châu bất ngờ ho hốc, bắt đầu ho.

Lý Thị nhìn Ngọc Châu một cách nghi hoặc, trở nên lúng túng: "Thϊếp thân cũng không cầu cái khác, chỉ hy vọng có thể trông thấy Đại cách cách mà thôi, dù sao thϊếp thân cũng là ngạch nương thân sinh của Đại cách cách, chẳng lẽ ngay cả quyền lợi này cũng không được sao? Tứ gia cũng thật nhẫn tâm, thấy thϊếp thân khóc thương tâm, không có chút dung thứ khômh mpos, gặp mặt câu đầu tiên cũng là ép thϊếp thân viết mười cuốn kinh Phật xin phúc tấn tha thứ! Thϊếp thân chỉ là một người dốt nát biết mấy chữ, mọi người trong phủ đều biết chuyện này, phúc tấn ngày nói Gia đây không phải làm khó người sao?"

Ngọc Châu không kìm nổi cười, lại không muốn cho Lý Thị tiếp tục tìm chết, liền lại ho khan vài tiếng.

Lý Thị cũng là cái thiếu thông minh, hoàn toàn không lĩnh hội được ý tứ của nàng.

“Gia là để ý ngài, cho dù hôm nay chuyện này không phải ngài đề nghị, ngài ý kiến khẳng định Gia sẽ nghe theo. Thϊếp thân cũng không dam cầu cái khác, chỉ hy vọng phúc tân có thể giúp thϊếp thân nói mấy lời, cầu Tứ gia để cho thϊếp thân gặp Đại cách cách là tốt rồi.” Nói xong nàng ta không cam lòng lại đô đô miệng:” Cũng không biết Gia nhân tâm như vậy bao giờ mới đồng ý đưa Đại cách cách về viện của thϊếp thân.”

Ngọc Châu rốt cuội nhịn không được, cười ghé vào trên bàn.

Lý Thị ngơ ngác không hiểu gì.

Ngọc Châu vội cười chỉ chỉ phía sau nàng ta:”Muội có nguyện vọng gì cứ nói với Gia, Gia đáp ứng được sẽ không làm khó dễ muội”

Lý thị sợ tới mức trực tiếp đứng dậy khỏi ghế, xoay người đập thẳng vào mắt khuôn mặt lạnh lùng của Tứ gia. Nàng ngay lập tức quỳ gối xuống đất: “Tứ gia, thϊếp thân biết sau rồi....”