Chương 56: Randy?

"Ethan không gặp cậu bao lâu rồi?" Hạ Thiêm suy nghĩ một chút, nhìn Thang Nguyên hỏi.

Thang Nguyên hạ cánh tay đang chống đầu, quay sang nhìn Hạ Thiêm, cong ngón tay đếm ngày, "Một, hai... Ai, từ sau ngày nhìn thấy cậu thì Ethan rất bận rộn. Chính là từ ngày đó về sau liền không thấy anh ấy, thẳng đến ngày hôm qua Ethan tới tìm mình chơi thì mình mới gặp." Vì muốn tặng Ethan một sự kinh hỉ, cậu đã rất rất nỗ lực gầy đi! Cậu còn tìm thông tin, cách mọi người giảm béo vào mấy ngàn năm trước để xem á.

Nói đến đây thì lão sư bước vào, âm thanh ồn ào nói chuyện trong phòng học bắt đầu nhỏ đi, từ từ an tĩnh lại, chỉ có duy nhất Thang Nguyên còn chờ mong nhìn Hạ Thiêm, hy vọng Hạ Thiêm có thể cho mình một đáp án hoàn mỹ.

Hạ Thiêm trầm mặc một chút, đem ánh mắt hướng lên bục giảng, nhìn lão sư trên bục đang hăng say nói về việc vận dụng tinh thần lực đối với sự phát triển của nhân loại có bao nhiêu vĩ đại. Không phải cậu không muốn trả lời mà do khuôn mặt của Thang Nguyên quá có lực trùng kích. Ngắn ngủn mười ngày qua, Thang Nguyên có thể gầy thành như vậy thì cũng là một nhân vật lợi hại. Cũng không biết Ethan có thể tiếp thu việc này hay không, tiểu khả ái tròn vo biến thành...

Ở trong lòng vì Ethan bi ai một chút, Hạ Thiêm nhỏ giọng nói với Thang Nguyên, "Trước hết nghe giảng đi, những thứ khác tan học rồi nói." Mượn thời gian một tiết này để cậu tiêu hóa.

Tiết học này về tinh thần lực nên Hạ Thiêm nghe rất chăm chú. Đời trước không hảo hảo học tập, đời này nên nghe thôi, lại phát hiện vài thứ phi thường có đạo lý. Bất tri bất giác một tiết liền qua, tuy rằng có rất nhiều lý luận cậu đều tự tìm tòi ra từ đời trước nhưng đây là một loại cảm thụ khác. Học tập quả thật là một chuyện phi thường quan trọng, trách không được người ta luôn nói không bao giờ quá muộn để học.

"Tiểu Điềm Điềm, tan học rồi." Thang Nguyên đi theo bên người Hạ Thiêm, bộ dáng chờ mong nhìn cậu, hy vọng Hạ Thiêm có thể cho cậu một đáp án tốt nhất. Cậu chưa bao giờ yêu ai trong khi tiểu Điềm Điềm đã ở cùng một chỗ với người ta rồi, khẳng định biết nhiều hơn so với cậu.

"Ân? Đại khái, đại khái là Ethan nhất thời không nghĩ tới cậu gầy đi sẽ... sẽ xinh đẹp như thế!" Hạ Thiêm cố gắng phun ra một câu hoàn chỉnh, không sai a, chắc trừ cậu ra thì không ai nghĩ tới Thang Nguyên còn có thể gầy đi.

Sờ sờ bụng xẹp của mình, trong mắt Thang Nguyên có chút vui vẻ khi được Hạ Thiêm khích lệ, nỗ lực của cậu không có uổng phí đâu. Ethan thích những thứ xinh đẹp nên có lẽ sẽ thích cậu đi.

Trên đường mang theo Thang Nguyên còn đang xuất thần quay về ký túc xá, Hạ Thiêm trong lúc nhất thời có chút không thích ứng được sự an tĩnh thế này. Theo lý thuyết, mỗi lần cùng Thang Nguyên ở chung thì âm thanh nói chuyện không bao giờ gián đoạn. Bây giờ an tĩnh khiến Hạ Thiêm tự hỏi, mỗi người khi yêu đều là cái dạng này, vẻ mặt mơ mộng?

Không đợi cậu nghĩ ra điều gì thì Hạ Thiêm bị một người vội vả chạy tới đυ.ng vào, may mắn cậu đúng lúc ổn định bước chân mới không té ngã.

Biến cố thình lình xảy ra cũng khiến Thang Nguyên hoàn hồn, đúng lúc kéo Hạ Thiêm, "Tiểu Điềm Điềm, cậu không sao chứ?"

Người chạy nhanh đυ.ng vào Hạ Thiêm thấp giọng nói một tiếng thực xin lỗi, sau đó liền định tiếp tục chạy về phía trước.

Hạ Thiêm xoa xoa cánh tay bị đυ.ng vào, giương mắt nhìn người kia một chút, vừa định nói 'không quan hệ', đồng tử co rụt lại, vươn tay bắt lấy người kia, không xác định mở miệng hỏi, "Randy?"

Người nọ bị nắm lấy quần áo đầu tiên hơi nhíu mày, sau nghe Hạ Thiêm nói mới giãn ra, "Đó là anh của tôi, anh là bạn của anh ấy sao?" Nói xong thần sắc có chút vội vàng.

Thấy Hạ Thiêm gật đầu, người nọ bổ sung thêm, "Hiện tại anh ấy đột nhiên hôn mê bất tỉnh, tôi đang muốn qua nhìn. Anh muốn đi cùng không?"

Anh trai nhìn qua trầm mặc ít lời, nếu trước mắt người này có thể hô lên tên anh ấy, nhất định là bạn rất tốt. Tới liên bang lâu như vậy đều không nghe anh ấy nói qua có bạn đâu. Anh mình nếu được gặp bạn lúc tỉnh lại nhất định sẽ vui vẻ.

Hạ Thiêm cũng nghe nói qua Randy có một em trai, chỉ là qua đời từ sớm, không nghĩ tới cư nhiên là em trai song sinh, lớn lên thật đúng là giống nhau như đúc a. Suy nghĩ một chút, bây giờ Randy không quen biết mình, như vậy tùy tiện đi gặp cũng không tốt.

Cậu vừa định cự tuyệt thì nghe em của Randy nói, "Lần này anh Randy bị thương rất nghiêm trọng, ngày thường anh ấy không có bạn bè nào nên tôi hi vọng anh có thể tới gặp anh ấy, được không?" Ivan khẩn cầu nhìn Hạ Thiêm, y biết mình làm như vậy có chút không lễ phép nhưng y thật sự hy vọng anh của mình vui vẻ hơn a.

"Được rồi." Đi gặp cũng không phải chuyện gì to tác, không phải nói hôn mê bất tỉnh sao? Dù sao cũng không biết mình tới, mà cho dù Randy có tỉnh lại nói không quen biết, cùng lắm thì nói mình là fan của Randy là được. Cậu nhớ rõ Randy từng ở chợ đêm chiến đấu cơ giáp, cái lý do là fan tuyệt đối có thể lừa nha.

Thang Nguyên ở một bên nhìn, trong lòng có chút kỳ quái Hạ Thiêm như thế nào nhận thức người gọi là Randy kia, chưa từng có nghe Hạ Thiêm nói qua a, lại cảm thấy đại khái là bạn bên ngoài của cậu ấy, cậu vẫy vẫy tay nói thẳng, "Tiểu Điềm Điềm, cậu đi xem bạn của mình đi. Mình trở về đây, lớp buổi chiều cậu có muốn mình xin nghỉ giùm không? Lão sư đó rất dữ nha."

"Chắc là mình chạy nhanh về được, cũng không tốn bao nhiêu thời gian đúng không?" Hạ Thiêm một bên nói, một bên đem ánh mắt nhìn em của Randy.

Ivan gật đầu, bệnh viện cách trường học xác thật không xa, bởi vì bệnh viện kia có phí chữa bệnh rẻ nhất, anh của y không muốn tới mấy bệnh viện giá đắt đỏ. Nghĩ đến đây, ánh mắt của y tối đi, anh trai vốn có thể đến trường quân đội nhưng vì không gánh nổi chi phí...

Vỗ vỗ bả vai Ivan, Hạ Thiêm cho rằng Ivan đang lo lắng cho Randy, mở miệng nói, "Không có gì, anh trai em sẽ không có việc gì." Là tai họa lưu ngàn năm đó, cưng chết rồi anh của cưng còn sống thêm trăm năm đó, lo lắng cái gì~ Em trai lễ phép như vậy, tại sao lại có một anh trai không lễ phép chớ?! →_→

Hai người cùng nhau bước nhanh tới cổng trường, Hạ Thiêm theo Ivan lên phi hành khí công cộng.

Không lâu sau liền tới bệnh viện. Đứng ở cửa bệnh viện, Hạ Thiêm nhìn nơi có chút rách nát này, ý tưởng dạo qua một vòng trong đầu, thì ra ở liên bang còn có cái bệnh viện tàn đến vậy cơ? Bất quá cho dù là như vậy thì cũng so với khu vực sát biên giới tốt hơn nhiều lắm.

Ivan có chút quẫn bách mở miệng nói, "Chính là nơi này, chúng ta vào thôi."

Y có chút ngượng ngùng, tuy rằng Hạ Thiêm nhìn qua không giống với những con em quý tộc kiêu ngạo ương ngạnh nhưng Ivan vẫn hơi sợ Hạ Thiêm sẽ coi thường anh mình. Nói không chừng thanh niên thanh tú trắng trẻo trước mắt này là người anh mình thích, bằng không dựa vào tính cách của anh ấy sẽ quen với một người bình thường.

May mắn Hạ Thiêm không nghe được tiếng lòng của Ivan, bằng không khẳng định sẽ muốn cho Ivan một đấm. Cái tên Randy khăp nơi gieo tình, nợ tình đều trải rộng toàn tinh hệ á. Đừng tưởng rằng người phong lưu đa tình đáng sợ, người ít nói một khi lên tiếng còn đáng sợ hơn. An an tĩnh tĩnh nghe ngươi oán giận thế giới xong rồi đưa cho khăn giấy, lại cho mượn bờ vai dựa vào, ha hả, mọi người đều bị sa vào!! Trong đầu Hạ Thiêm một bên phun tào, một bên nghĩ tới Calle, cuối cùng mới phát hiện, đây đều là kịch bản! Tại sao cậu không nhận ra sơm hơn chứ 囧

Dựa vào tin tức bệnh viện gửi, Ivan cùng Hạ Thiêm đi tới trước phòng Randy.

Một bác sĩ người máy vừa lúc canh giữ ở cửa, thời điểm thấy Ivan còn nhẹ nhàng cùng Ivan chào hỏi, "Chào tiểu Ivan, cậu tới rồi nha. Anh của cậu thật thích gây chuyện, ba ngày thì hết hai lần vào bệnh viện, thật đúng là khổ cho cậu. Hắn còn muốn chúng tôi gạt cậu, tôi là loại người máy này sao? Đương nhiên không phải, là một bác sĩ người máy nhiệt tình yêu thương y học, tôi thật không quen nhìn hành vi tìm chết của anh cậu." Âm thanh đại thúc già nua từ miệng người máy truyền ra.

"Ngại quá, anh của tôi có khỏe không?" Ivan có chút xấu hổ, đây không phải lần đầu tiên nghe những điều này. Y cũng từng ngăn cản Randy không cần lại làm mấy việc nguy hiểm ở chợ đêm nhưng anh ấy luôn cúi đầu không nói lời nào.

"Anh của cậu lần này bị người khác đánh vào đầu, cậu nói có nghiêm trọng không, tôi lại cảm thấy nghiêm trọng nha. Không chừng anh cậu còn bị biến ngốc." Bác sĩ người máy dạo một vòng quanh Ivan, không nhanh không chậm nói. Khi thấy thần sắc của y bắt đầu trở nên khó coi thì lập tức sửa miệng, "Đương nhiên, có y thuật cao minh của tôi trị liệu, anh trai cậu khôi phục tốt lắm. Nhưng nếu hắn ta không đình chỉ hành vi tự sát, cho dù là bệnh viện cao cấp nhất liên bang hay bác sĩ xuất sắc nhất cũng vô pháp cứu hắn."

Tâm của Ivan bị người máy đưa lên cao rồi lại vứt xuống, tiếp theo bị không khí đẩy lên giữa không trung. Bác sĩ người máy trước mặt vẫn giống dĩ vãng, thích trêu chọc người nhà bệnh nhân, trách không được lại đến bệnh viên nhỏ này, đại khái lúc làm ở những bệnh viện xuất sắc bị khiếu nại quá nhiều đi.

Nghe người máy lo lắng đề phòng hài hước, Hạ Thiêm thật không hiểu rốt cuộc người máy suy nghĩ cái gì. Sau khi nhập vào một chuỗi mật mã, những người máy nguyên bản không có cảm xúc lại sinh ra một ít ý tưởng kỳ kỳ quái quái. Giống như hệ thống trình tự Tinh Đạo trên Duyên Thạch do cậu chế ra, là trung tâm hệ thống của một phi thuyền hải tặc, tên kia cư nhiên thích tất cả những thứ có liên quan đến quân hạm, điều này khiến các thuyền viên đều thập phần khó hiểu.

"Chúng tôi vào thăm anh ấy được không?" Ivan có chút nóng vội hỏi.

"Vào đi vào đi, nhìn xem cũng sẽ không chết, tôi lại không ngăn cản các cậu." Người máy một bên nói, một bên đẩy cửa ra, ý bảo Hạ Thiêm cùng Ivan đi vào. Thời điểm nhìn đến Hạ Thiêm còn kỳ quái mà rà quét một chút, hắc, số liệu của tiểu tử này hình như đã gặp qua ở đâu rồi a.

Hạ Thiêm vừa mới mới vừa đi vào, 'bang' một tiếng, cửa theo sát lưng cậu mà đóng lại.

Người máy lại đem cửa mở ra rồi đi vào, ánh mắt nhìn Hạ Thiêm hơi kỳ quái, nói, "Hệ thống cửa khá cũ, không cần để ý. Tiểu tử lần đầu đến đây phải không?"

"Lần đầu tiên tới." Hạ Thiêm một bên nhìn Ivan chạy đến bên giường bệnh khẩn trương nhìn Randy, một bên trả lời bác sĩ người máy. Không thể không nói, Randy cùng em trai hắn quá giống nhau, trừ bỏ tính cách thì tựa như cùng một người.