Chương 59: Phúc Bổn Tư tỏ vẻ, thiếu gia trông rất hạnh phúc, ông cũng yên tâm

Ngày hôm sau Hạ Thiêm rời giường từ sớm, tuy nhiên Calle đã dậy sớm hơn cậu cơ. Rửa mặt xong, Hạ Thiêm đứng ở cạnh cửa chờ Calle của cậu rồi hai người cùng nhau đi xuống lầu.

(Editor: Vâng, các bn không đọc sai đâu. Tác gi tht s ghi 'Calle ca cu' á ~(~))

"Sao anh dậy sớm quá vậy?" Hạ Thiêm ngáp một cái, vẫn còn rất buồn ngủ nha. Khoa học kỹ thuật phát triển mấy ngàn năm nhưng chuyện ăn, ngủ vẫn quan trọng với con người, điều này không thể thay đổi, mà con người cũng không muốn quên đi bản năng này.

Đối với Calle đã trải qua huấn luyện quân nhân đặc biệt mà nói, mỗi ngày chỉ cần ngủ vài tiếng là đủ rồi. Tuy nhiên, hắn vẫn nguyện ý bồi Hạ Thiêm ngủ nhiều thêm chút, "Ngủ đủ rồi liền dậy."

Bọn họ hôm nay thức dậy tương đối sớm nên những người khác đều chưa rời giường, trên bàn chỉ có hai người an tĩnh dùng bữa sáng.

Chậm rãi uống cháo nóng, chờ đến khi bụng ấm áp lên thì Hạ Thiêm mới chợt nhớ, cậu hình như quên hỏi địa chỉ nơi Phúc bá ở...

Nếu nơi này chỉ có Calle và cậu, vậy không cần câu nệ. Lăn giường cũng lăn rồi, đều là người trưởng thành, không cần so đo nhiều như vậy. Hạ Thiêm buông xuống cái muỗng trên tay, định mở quang não gửi tin cho Phúc bá.

"Làm gì vậy?" Calle dừng lại động tác trong tay, hơi hơi quay đầu nhìn Hạ Thiêm.

"À, gửi cái tin cho Phúc bá."

Cậu vừa định vuốt mở quang não trên tay thì bị Calle kêu ngừng.

"Em ăn trước đi, anh đã gửi tin rồi." Hắn tiếp tục động tác trên tay, cắt một miếng bánh mì nhỏ kẹp trứng, lại chấm chút tương rồi đưa tới bên miệng Hạ Thiêm.

Nhìn thoáng qua đồ ăn, lại nhìn thoáng qua gương mặt liệt của Calle. Vốn không muốn ăn, ai ngờ Hạ Thiêm lại há mồm đem đồ ăn ăn luôn, nhai hai cái rồi nuốt xuống, sau đó cậu nói, "Nhưng tôi quên hỏi Phúc bá sống ở đâu rồi."

"Anh biết." Calle thu hồi nĩa, lại đưa tiếp một miếng tới miệng cậu.

Hạ Thiêm lắc đầu, "Tôi tự ăn được, không muốn ăn bánh mì." Hạ Thiêm vẫn tương đối thích đồ ăn của Hoa Hạ, đương nhiên cậu cũng không bài xích các loại đồ ăn khác.

"Dinh dưỡng cân đối, ăn một chút đi." Calle một chút cũng không định thu tay về, rất có ý tứ giằng co nếu cậu không chịu ăn.

Mắt to trừng mắt nhỏ, không bao lâu, Hạ Thiêm lần thứ hai chịu thua, "Ăn, ăn, ăn." Cậu có chút nghiến răng nghiến lợi, nam nhân mặt than này rốt cuộc suy nghĩ cái gì hả? Cậu không muốn ăn bánh mì!

'Răng rắc' một tiếng cắn xuống, Hạ Thiêm che miệng, hàm răng đau quá!!

"Tại sao không cẩn thận như thế?" Calle nhanh chóng buống xuống dao nĩa, xoay người kề sát tới trước người cậu, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Hạ Thiêm. Ai, tiểu Thiêm của hắn thật khờ.

Lắc đầu, Hạ Thiêm đẩy tay hắn ra, chính mình bụm mặt hàm hồ nói, "Không có việc gì, không có việc gì." Quá mất mặt rồi, sống gần hơn hai trăm năm còn làm trò như vậy. Cậu thật không biết phải biểu tình gì để đối mặt với Calle.

Thấy Hạ Thiêm không muốn để mình kiểm tra, sau khi xác nhận trong miệng cậu không bị thương thì hắn mới trở về chỗ, tiếp tục dùng bữa.

Tiểu nhạc đệm qua đi, hai người thì ăn xong bữa sáng, cùng nhau đi lên phi hành khí đã sớm chờ ở cửa, rời đi nơi này

Qua một khoảng thời gian khá lâu mà vẫn chưa tới nơi, nguyên bản Hạ Thiêm còn đang buồn ngủ đến mơ mơ hồ hồ cũng tỉnh lại, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại đã ra khỏi khu vực dân cư đông đúc. Ngoài cửa sổ tất cả đều là từng mảng thực vật xanh mượt, từ trên cao nhìn xuống căn bản không biết là chủng loại nào.

Phúc bá ở xa như vậy ư? Nơi này tốt sao?

Cau mày nhìn xuống địa phương hẻo lánh ít dấu chân người kia, Hạ Thiêm có chút hoài nghi phải chăng Calle đi lộn chỗ rồi không. Cậu nhớ rõ Phúc bá là một người tương đối thích náo nhiệt, loại địa phương này sẽ khiến ông hài lòng sao?

Phi hành khí tự động thao tác ở địa phương ít người khá an toàn nên Calle nhập trình tự vào hệ thống rồi ngồi xuống bên người Hạ Thiêm, mở quang não xem một vài tài liệu quan sự.

Nhận thấy cậu tỉnh lại, Calle quay đầu nhìn thoáng qua, vừa lúc thu được cái nhíu mày, "Làm sao vậy?"

"Ở đây còn là liên bang sao?" Hạ Thiêm cũng quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt mang theo kinh ngạc, lại hỏi tiếp, "Phúc bá thật sự ở đây?"

Liên bang vậy mà còn có địa phương trồng toàn thực vậy thế này, thật là kỳ quái, cậu hoàn toàn không biết a. Đế Tinh phải là nơi tấc đất tấc vàng mới đúng chứ, hiện tại xem ra còn rất nhiều địa phương có thể cư trú, không hiểu sao giá nhà lại mắc như vậy.

"Đây là mảnh đất chuyển hóa khí của liên bang, những thực vật này đều có thể chuyển đổi khí carbonic hoặc các khí khác. Tiểu Thiêm em đi học có phải không nghe giảng bài đúng không?" Calle mặt liệt giải thích xong liền dời mắt về phía quang não, tiếp tục nói, "Phúc Bổn Tư xác thật là ở khu vực bên kia của khu đất này, chúng ta hẳn là chuẩn bị tới rồi."

Hạ Thiêm từng nghe qua 'chuyển hóa khí' nhưng chưa từng gặp qua, loại này chỉ xuất hiện trong bách khoa trên quang não, đại khái chỉ có một ít chủ tinh mới có. Vừa vặn, tinh cầu cậu đi qua hầu như đều dùng khí đã được chuyển đổi, mà cho dù có dùng hay không thì cậu cũng sẽ không biết, lại càng không có ý định quan sát nó. Phương pháp này chỉ có một ít người mới có thể hưởng thụ. Trách không được có những người dùng cả đời di chuyển tới tinh vực của chủ tinh để cư trú, nói không chừng ở nơi đó có thể hô hấp được hương vị tự nhiên.

Chờ Hạ Thiêm thoát khỏi cụm từ 'chuyển đối khí' này thì phát hiện có một bàn tay to đang lắc lư trước mắt. Cậu ngước mắt lên, nghi hoặc nhìn về chủ nhân của nó.

"Đến rồi, em đang suy nghĩ gì vậy tiểu Thiêm?" Ngơ ngơ ngác ngác, mỗi lần em ấy xuất thần đều khiến hắn không dời mắt được. Mặc dù trong lòng Calle nghĩ thế nhưng biểu tình trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

Cũng may Hạ Thiêm đã sớm miễn dịch với bộ dáng này bằng không sẽ khằng định lời này của hắn là đang dùng để chất vấn phạm nhân chứ không phải dò hỏi bình thường.

"Không có gì, chúng ta đi xuống đi." Hạ Thiêm một bên nói một bên hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, cây xanh tạo nên rất nhiều bóng râm trên đường, hai bên đường là những căn nhà chỉnh tề với phong cách khác nhau, nhìn qua quả là một địa phương ấm áp.

Cậu cùng Calle rời khỏi phi hành khí, vừa mới đi xuống liền trông thấy Phúc bá. Hạ Thiêm chạy tới ôm ông, cũng không biết Phúc bá một mình ở đây có cô độc không nữa, dù sao thì trước khi ở gia tộc Rhine cũng có rất nhiều người.

"Thiếu gia, buổi sáng tốt lành." Phúc Bổn Tư ôm lấy Hạ Thiêm, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành, ôn nhu vỗ nhẹ lưng cậu.

Hạ Thiêm buông ra rồi cười nói với ông, "Buổi sáng tốt lành nha Phúc bá, ngài có vui khi gặp cháu không?"

"Vui lắm vui lắm, làm sao không vui cho được." Phúc Bổn Tư cười đến mái tóc đều lắc qua lắc lại (Editor: ý là ông va cười va lc đầu), hiện tại ông không mặc bộ trang phục quản gia chỉnh tề mà là một bộ quần áo đơn giản tựa như một lão nhân bình thường, trong mắt tràn đầy ý cười.

Nhìn thấy Calle sau lưng Hạ Thiêm, Phúc Bổn Tư cũng lên tiếng chào hỏi, "Thượng tướng đại nhân, buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành." Hắn nói xong liền đứng bên cạnh Hạ Thiêm.

Nhìn hai người đứng chung một chỗ vô cùng xứng đôi, Phúc Bổn Tư cười gật gật đầu, thiếu gia của ông rốt cuộc cũng tìm được bạn đời của mình, ông rốt cuộc đã yên tâm phần nào.

Một cái đầu nhỏ từ phía sau Phúc Bổn Tư ló ra dò xét, đôi mắt đen bóng, ánh mắt nhút nhát sợ sệt đảo tới đảo lui trên người Hạ Thiêm, sau đó lại di chuyển về phía Calle, thời điểm nhìn đến gương mặt hắn liền dừng lại không dời.

Hạ Thiêm cũng thấy tiểu nam hài khẩn trương bắt lấy ống quần của Phúc bá, có chút kỳ quái mà đánh giá này nửa cái đầu này.

Đột nhiên, tiểu nam hài tựa hồ đã nhận ra cái gì, hoảng loạn nhìn thoáng qua Hạ Thiêm, sau đó biểu tình khẩn trương đem đầu rụt trở về, lôi kéo ống quần Phúc Bổn Tư, tay nhỏ còn không ngừng run rẩy.

"Thiếu gia, không cần hù dọa tiểu hài tử." Phúc bá cong lưng dùng tay trấn an vỗ vỗ bàn tay của tiểu nam hài, nhẹ giọng nói, "Không phải sợ nha, đây là thiếu gia của ông."

Đối với ánh mắt của Calle nhìn sang, Hạ Thiêm nhún nhún vai, cậu không có hù dọa tiểu hài tử, đứa nhỏ này là tự mình dọa đến mình, không liên quan tới cậu a.

"Chúng ta vào thôi, bên ngoài mặt trời sắp lên cao rồi." Phúc Bổn Tư đầu tiên nhìn bọn họ nói, sau đó hơi hơi cong eo, nắm tay tiểu nam hài đi trở về.

"Ân." Hạ Thiêm lên tiếng, tò mò đánh giá bóng lưng của tiểu nam hài. Hài tử nhỏ như vậy từ đâu tới? Trẻ em mới sinh của liên bang không nhiều lắm nhưng đều quý giá vô cùng. Là người chưa từng thấy qua hải tử nhỏ như vậy nên Hạ Thiêm khá tò mò.

"Đi thôi." Calle quàng tay qua vai cậu, nửa ôm nửa mang cậu đi theo.

Giãy giụa đẩy ra cánh tay cơ bắp của Calle, Hạ Thiêm trừng mắt nhìn hắn, đi thì đi thôi, hảo hảo nói chuyện, tại sao phải khoát tay lên vai cậu chứ, làm vậy khiến Hạ Thiêm cảm giác được rõ ràng hắn cao hơn cậu không ít. Không có đối lập liền không có thương tổn, cậu một chút cũng không muốn làm chú lùn. Bị áp là một chuyện nhưng mặt mũi lại là một chuyện khác.

Bị Hạ Thiêm trừng mắt nhìn, Calle vẫn như cũ một bộ dáng không nói cười, căn bản nhìn không ra hắn suy nghĩ cái gì, ít nhất thì hiện tại Hạ Thiêm không nhìn ra.

Trên thực tế, Calle đang nhớ tới trong bài viết 'nên đối xử với bạn lữ như thế nào sau khi kết hôn' có ghi khi về nhà thăm trưởng bối cần biểu hiện sự thân mật, như vậy trưởng bối mới có thể yên tâm để bạn đời ở bên ngươi. Trưởng bối tâm tình sung sướиɠ, bạn đời của ngươi liền vui vẻ. Đương nhiên, cũng không thể quá mức thân mật, bằng không trưởng bối sẽ cảm thấy chính mình nuôi con trai/con gái lâu như vậy cư nhiên bị ngươi lừa gạt mang đi. Trưởng bối không vui, hôm nay ngươi liền không có khả năng ngủ chung giường với bạn đời.

Dùng trí nhớ xuất sắc của hắn nhớ lại từng câu từng chữ trong đoạn văn kia, Calle cảm thấy mình đã chọn phương pháp hàm súc nhất để biểu hiện sự thân mật, vì sao tiểu Thiêm lại không vui nhỉ? Hắn đuổi theo Hạ Thiêm ở phía trước, trong lòng vẫn khó hiểu. Sau đó lại nghĩ nhất định vì em ấy không thích mình cố ý làm vậy, nếu dựa theo bình thường hẳn tiểu Thiêm sẽ thích hơn. Nhớ lại vài cảnh tượng ở chung ngày trước, Calle quyết định cứ dựa theo bình thường mà làm.

Hai người một trước một sau đi vào ngôi nhà nhỏ mang phong cách Châu Âu, phía sau người máy đem phi hành khí chuyển qua phòng chờ. Không bao lâu, trên đường phố lại khôi phục bộ dạng quạnh quẽ. Một trận gió thổi qua, vài chiếc lá vàng theo gió rơi xuống, ánh mặt trời xuyên qua tán cây dừng trên đường, đem con đường tăng thêm một phần ấm áp.