Chương 23

Nhậm Nhiễm nắm chặt lòng bàn tay, nhìn về phía sườn mặt của người đàn ông, Lăng Trình Tiện cũng đưa mắt nhìn trở lại. Chỉ trong khoảnh khắc đó, sự tàn nhẫn và lạnh lùng trong mắt anh hiện lên rõ ràng, "Phòng của tôi không thể nào dễ dàng cho người khác vào được. có thể lấy được thẻ phòng của tôi, ngoài người nhà của tôi ra thì còn ai nữa?"

Đôi môi của Nhâm Miễu run lên, lời nói ra cũng run rẩy: “ Chị, chị hận tôi như vậy sao? Chúng ta là chị em ruột mà, có lời gì không thể từ từ mà nói sao?"

Nếu không phải Lăng Trình Tiện có đề phòng, hôm nay Nhâm Miễu chỉ sợ cũng bị mất hết mặt mũi, từ nay về sau nhà họ Nhậm cũng phải bị người đàm tiếu, thậm chí không dám bước ra khỏi cửa một bước!

Từ Vân đau khổ phẫn nộ, đầu óc phút chốc cũng giận quá mất khôn, bà tiến lên phía trước, giơ bàn tay lên hung hăng tát vào mặt Nhậm Nhiễm.

Mặt cô bị tát lệch sang một bên, tai ù đi, cô không kêu la hay la hét, cứ như thể đánh vào người khác vậy.

Lăng Trình Tiện kìm lòng không nổi muốn đưa tay ra, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

Lâm Hàm Song chậc chậc hai tiếng, hạ giọng nói với Hoắc Ngự Minh bên cạnh: “Cho dù cô ta thực sự làm loại chuyện đó, cũng không đến mức bị tát trước mặt mọi người như vậy chứ?"

Người đàn ông từ đầu đến cuối cũng không nhìn lên khán đài: “Chuyện của người khác, quản nhiều như vậy làm gì?"

"Cũng đúng."

Từ Vân tát xong, có chút hối hận, nhưng tát cũng tát rồi, còn có thể làm gì nữa.

Trên gò má trắng nõn của Nhậm Nhiễm có vài dấu ngón tay rõ ràng, ông Hoàng tranh thủ thời gian sai người rút lui những hình ảnh kia: “Cậu tư, chuyện này nhất định có hiểu lầm, cậu đừng tức giận."

Từ Vân đẩy xe lăn qua, Nhâm Miễu túm lấy tay của Nhậm Nhiễm, ngón tay dùng sức bấm trên mu bàn tay của cô. Nhậm Nhiễm bị một cú tát này, người vẫn bình tĩnh lạ thường, cô rút tay lại.

Từ Vân nhẹ giọng an ủi Nhâm Miễu: “Miễu Miễu, nhiều người như vậy, đừng làm rộn, mẹ đã dạy dỗ nó rồi..."

Bóng người trong hốc mắt của Nhậm Nhiễm bị xé nát, chóp mũi cũng trở nên chua xót, cô nhấc chân lên muốn rời đi.

Lăng Trình Tiện nắm chặt cổ tay cô: “Ngồi trở lại."

Cô bị anh đưa trở lại bàn tròn, xảy ra chuyện như thế này, người nhà họ Nhậm cũng không có tâm trạng ở lại đây,, Nhậm Tiêu và Từ Vân đẩy xe lăn đi.

"Cậu tư, hôm nay là tôi tiếp đãi không chu đáo, tôi mời cậu một ly."

Lăng Trình Tiện cầm ly rượu đứng lên, Nhậm Nhiễm vén mái tóc đã bị cú tát đánh cho rối bời ra sau tai, cô đã bất chấp ánh mắt người khác nhìn cô, thôi, quen là được rồi.

“Làm thế nào mà loại video này lại xuất hiện ở đây, chung quy có thể điều tra được.”

" Dạ: “ Ông Hoàng vội vàng gật đầu: “Tôi nhất định điều tra kĩ."

"Tôi nghĩ, tám phần là có liên quan đến công trình thủy lợi công ích."

Hoắc Ngự Minh cầm một cái khăn giấy, đang gấp đồ, cũng không tham dự vào thảo luận. Anh ta nghe thấy Lăng Trình Tiện phân tích điểm mấu chốt: “Làm hạng mục công ích, hình ảnh của cá nhân và công ty rất quan trọng. Nếu người trong video này thực sự là tôi, vậy thì chẳng phải tôi thậm chí còn không đủ tư cách để tranh tuyển sao? Cô nói xem có đúng không, cô Lâm."

Chân mày Lâm Hàm Song nhíu lại: “Anh có ý gì?"

"Có lẽ bây giờ cô Lâm không làm chủ được, vậy tôi muốn đổi người hỏi một chút, có đúng không, anh Hoắc?"

Nửa bên mặt của Nhậm Nhiễm vẫn còn đang tê dại, nghe xong lời của Lăng Trình Tiện, lại vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Hoắc Ngự Minh gấp xong một con hạc giấy cẩn thận đặt qua một bên: “Vừa rồi chẳng phải anh cũng đã nói sao? Anh bị người mình đâm, cậu tư không điều tra một chút người bên gối, lại điều tra đến những thứ không quan trọng này."

Hôm nay những người này đều là không đẩy cô tới hố lửa thì không thôi.