Chương 34

Đến thời gian tan làm, Nhậm Nhiễm kết thúc công việc trong tay, cầm lấy túi xách đi ra bãi đậu xe.

Ngồi vào trong xe, Nhậm Nhiễm mới phát hiện cửa sổ bên ghế phó lái bị kéo xuống một nửa, chẳng lẽ sáng nay lúc đến cô đã quên đóng?

Nhưng bây giờ là mùa đông, cô còn mở cửa sổ sao?

Nhậm Nhiễm hơi nghi ngờ, nhưng trong xe cô lại không có vật gì có giá trị, không thể nào có trộm được. Cô cũng không có thời gian để suy nghĩ kỹ, bởi vì bên kia còn có một ông lớn đang chờ cô đến đón.

Cậu ấm như Lăng Trình Tiện thật là quái đản, vốn dĩ Nhậm Nhiễm định dừng xe ở bên đường, đợi anh tự đi ra là được. Nhưng anh nói cái gì mà bên ngoài lạnh, không ấm áp, nhất quyết bắt cô phải vòng qua vòng lại trong khu thương mại, không dễ gì mới tìm được lối vào bãi xe dưới tầng hầm.

Anh ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn, Nhậm Nhiễm khởi động xe: “Không phải anh thích ngồi đằng sau à?”

“Sao, chẳng lẽ đây còn là vị trí cô dành riêng cho người khác sao?”

“Vô vị.”

Xe chạy ra ngoài, Nhậm Nhiễm không muốn tốn quá nhiều thời gian vào một bữa cơm tối: “Chúng ta ăn đại chút gì đó ở gần đây đi.”

Lăng Trình Tiện nhìn bên hông cửa, ở đó có để một chai nước suối chưa mở, và mấy quyển sách.

Anh tiện tay cầm lấy một quyển xem: “Cô lái xe mà vẫn đọc mấy thứ này sao?”

“Đây là đồng nghiệp hỏi mượn tôi, tôi quên đưa cho cô ấy.”

Lăng Trình Tiện lật ra vài trang, xem không hiểu, anh đặt quyển sách về lại chỗ cũ, nhìn thấy có một túi tài liệu được nhét ở đó.

Nhậm Nhiễm tập trung nhìn con đường phía trước, Lăng Trình Tiện mở sợi dây buộc tập tài liệu ra.

Xấp tài liệu dày cộm bên trong được anh rút ra, anh xem từng tờ từ trước ra sau, tất cả tình trạng của Trần Mạn Văn gần như đều được ghi rõ ràng, đến việc cô ta tốt nghiệp trường nào, bình thường thích đi dạo ở trung tâm thương mại nào cũng có.

Sắc mặt của Lăng Trình Tiện từ từ lạnh đi, lật ra đằng sau, nhìn thấy ảnh anh và Trần Mạn Văn ở cùng nhau, bao gồm cả ảnh từng ăn cơm ở đâu, và cùng ra vào nơi ở của cô ta đều bị chụp được.

Nhậm Nhiễm hỏi anh một câu, anh không trả lời, cô quay qua nhìn anh một cái.

“Đây là gì vậy?”

Lăng Trình Tiện giơ đồ trong tay lên: “Câu này phải là tôi hỏi cô mới đúng.”

Nhậm Nhiễm thả chậm tốc độ, dừng xe bên đường, cô lấy tập văn kiện qua, đập vào mắt là tấm hình chụp chung của Lăng Trình Tiện và cô gái kia.

Lúc đó cô chỉ cảm thấy hơi quen, nghĩ kỹ lại mới nhớ ra hôm nay cô từng gặp gương mặt này.

“Cô cho người điều tra tôi?”

Nhậm Nhiễm quả thật vô cùng oan ức: “Không có, tôi không rõ tại sao thứ này lại ở đây.”

“Nhưng không phải là tìm được trong xe của cô sao.”

Cô lật xem từng trang, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, ngoài miệng cô nói không để tâm đến mấy việc rách nát bên ngoài của Lăng Trình Tiện, nhưng ở sau lưng lại cho người điều tra anh, đây không phải là vả vào mặt Lăng Trình Tiện sao?

Nhậm Nhẫm không thể nào chứng minh mình đúng, thứ này là do chính tay Lăng Trình Tiện tìm thấy, ánh mắt của cô cố định ở trên một tấm ảnh, Trần Mạn Văn cười vui vẻ khoác tay Lăng Trình Tiện đi ra từ khách sạn Hilton.

“Đây là người phụ nữ ở bên ngoài của anh?”

Ánh mắt của Lăng Trình Tiện uể oải nhìn cô: “Phải, vậy thì sao?”

Anh trả lời một cách thẳng thắn, chính là muốn nhìn xem cô có phản ứng thế nào.

Ngón tay của Nhậm Nhiễm búng nhẹ tấm ảnh hai cái: “Vẻ ngoài hình như còn không bằng cái cô mà anh dẫn đến bệnh viện, đây là tình địch của tôi sao? Tôi chẳng để cô ta vào mắt.”