Chương 37

Điều tra chuyện của Trần Mạn Văn, Lăng Trình Tiện chưa nhắc lại, trong lòng Nhậm Nhiễm nghĩ thầm rằng anh vẫn tin tưởng cô.

Người đàn ông rong ruổi trên thương trường bao nhiêu năm, không thể nào đến chuyện cỏn con này cũng không biết được.

“Đúng rồi, khi tôi điều dưỡng cho cô gái đó đã đặc biệt căn dặn cô ta, trong vòng nửa năm không được có con, trước tiên thường phải xuyên dùng thuốc để bồi bổ cơ thể đã rồi tính sau, anh cũng đừng làm bậy.”

Lăng Trình Tiện nhíu mày: “Sao lại nói tôi đừng làm bậy?”

Nhậm Nhiễm thuận tiện bỏ một miếng mì vào miệng, nhưng lại bị bỏng đến giật nảy mình lên, Lăng Trình Tiện liếc xéo: “Đáng đời.”

“Tôi đã có ý nhắc nhở anh rồi.”

Lăng Trình Tiện tiến đến gần cô một chút: “Đã như vậy rồi, mà cô còn thản nhiên như thế được sao? Tôi không tin là cô không biết gì, đống tài liệu đó là ai đặt trong xe cô vậy?”

“Vậy anh muốn tôi phải làm sao? Tìm tới chỗ cô ta đánh nhau với cô ta một trận à? Cậu tư, tôi vẫn tự biết năng lực của bản thân mình như thế nào.” Nói đến đây, Nhậm Nhiễm đưa tay ra chỉ về phía ngực của Lăng Trình Tiện: “Một người là người vợ anh đang muốn ly hôn, một người là người phụ nữ anh đang theo đuổi. Nếu tôi thực sự đi tìm cô ta, đó chẳng phải là lấy trứng chọi đá hay sao?”

Cô bình tĩnh như vậy, không phải bởi vì cô không hề quan tâm sao?

Lăng Trình Tiện lại không hiểu, tức giận đứng lên nói: “Giống hệt thứ đầu gỗ, càng thấy càng bực mình.”

“Cậu tư, anh có thể ngừng công kích người khác được không? Chẳng lẽ anh cho phép tôi quản chuyện của anh sao?”

“Cô cứ thử đi.” Lăng Trình Tiện bỏ lại câu này rồi xoay người đi lên lầu.

Lúc Nhậm Nhiễm đi vào phòng thì Lăng Trình Tiện đang tắm, điện thoại và ví tiền đang vứt trên đầu giường.

Cô lấy máy tính định xử lý một chút công việc, nhưng lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại truyền đến bên tai. Cô theo tiếng chuông đi đến chỗ điện thoại, thấy trên màn hình của điện thoại hiện lên ba chữ “Trần Mạn Văn.”

Nhậm Nhiễm vươn tay, ngón tay không chút do dự mà chạm vào nút nghe điện thoại.

Giọng nói của người phụ nữ gấp rút truyền tới: “Trình Tiện, anh đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói.”

“Anh ta tức giận cái gì? Anh ta đang tắm.”

Trần Mạn Văn lập tức im lặng, Nhậm Nhiễm xoay người khẽ dựa vào đầu giường: “Cô tìm anh ta có việc gì?”

“Mợ Lăng, ngại quá, tôi tìm anh ấy có chút việc.”

“Cô biết tôi là mợ Lăng sao?” Khóe miệng Nhậm Nhiễm nhếch lên cười: “Bên cạnh anh ta còn có cả Tiểu Tứ Tiểu Ngũ Tiểu Lục và rất nhiều người nữa mà, nói không chừng tôi chính là Tiểu Thất đó.”

Trần Mạn Văn nghe được là Nhậm Nhiễm đang nói cô ta: “Mợ Lăng, tôi không giống người khác đâu, ít nhất thì tôi không đe dọa đến vị trí của cô.”

Nhậm Nhiễm còn lâu với tin cô ta. Đã đánh đến cửa rồi, còn giả bộ làm tiểu bạch thỏ.

Cô bước đến trước cửa phòng tắm, nâng tay khẽ đẩy cửa ra, Lăng Trình Tiện còn chưa mặc xong quần áo, vội kéo cửa lại: “Làm gì vậy?”

“Có người tìm anh.”

Nhậm Nhiễm đang áp điện thoại bên tai, thấy vậy lén đưa điện thoại cho anh, Nhậm Nhiễm nhìn bộ dáng của anh ta: “Ôi, lại quên mang quần áo vào rồi sao? Không mặc gì mà nghe điện thoại, hình như không được tốt lắm.”

Nhậm Nhiễm nói xong thì đưa điện thoại cho anh, Lăng Trình Tiện nhìn lên màn hình, là Trần Mạn Văn gọi tới.

Sắc mặt của cô gái ở đầu dây bên kia xanh mét, dù Lăng Trình Tiện không nhìn cô ta, cô ta vẫn miễn cưỡng gượng cười, chỉ sợ nhất thời không khống chế được, giọng điệu khi nói chuyện cũng sẽ không tốt.

Nhưng khi Lăng Trình Tiện nhận lấy điện thoại, lại lập tức cúp máy.

Trần Mạn Văn vẫn đang giữ nguyên nụ cười cứng ngắc, mãi đến khi tiếng tút tút từ điện thoại truyền đến tai, cô ta mới lấy lại tinh thần.