Chương 7: Một Phần Niềm Vui Của Người Nghèo!

Chi hai mươi viên linh thạch hạ phẩm chỉ để thuê người nửa đêm quạt gió cho mình, Tống Ly không biết nên nói là chính mình quá nghèo hay là đối phương quá giàu, quả thực là vô cùng xa xỉ.

Tích Cốc Đan ở Tu Tiên giới có thể tìm thấy ở khắp nơi nhưng đa phần đều là đan dược trung phẩm.

Đây tuy không phải là loại đan dược phức tạp gì, rất nhiều luyện đan sư đều có thể luyện chế thượng phẩm Tích Cốc Đan nhưng thượng phẩm đan dược trên thị trường vẫn rất ít.

Bởi vì chỉ những luyện đan sư mới tập luyện đan sẽ luyện Tích Cốc Đan để bán, mà đan tu mới học luyện đan luyện ra Tích Cốc Đan thì chín mươi chín phần trăm đều là đan dược trung phẩm, đan dược hạ phẩm.

Người như Tống Ly vốn đã hiếm thấy, ở giữa tán tu lại càng chưa từng gặp qua.

Chi phí để bồi dưỡng một luyện đan sư rất cao nhưng đan dược lại đóng vai trò không thể thay thế đối với các tu sĩ trong chiến đấu, chữa thương, tu luyện, rèn luyện thể chất,… Điều này khiến các luyện đan sư trong Tu Tiên giới trở nên vô cùng quý giá.

Những người có thiên phú luyện đan tốt vừa xuất hiện liền bị năm đại tiên môn tranh đoạt, làm gì đến lượt Liên Minh Tán Tu?

Lục Diễn tò mò nhìn ba bình đan dược Tống Ly bày ra, hỏi:

“Ngươi là luyện đan sư?”

“Cũng không phải, ta chỉ biết luyện Tích Cốc Đan.”

Tống Ly một bên trả lời, một bên viết biển hiệu.

“Thượng phẩm Tích Cốc Đan, ba viên linh thạch hạ phẩm một lọ.”

“Vậy mà là đan dược thượng phẩm?” Lục Diễn càng ngạc nhiên: “Ta thấy ngươi rất có thiên phú, vì sao không đến ngũ đại tiên môn?”

“Vậy còn ngươi vì sao cũng không đi?” Tống Ly hỏi ngược lại.

Nếu hắn thật sự là Cơ thể Thuần Dương thì việc vào ngũ đại tiên môn cũng không khó khăn gì, sao lại tới Tán Minh này?

Lục Diễn ngồi một bên cười nói: “Ta vốn là phải đến một trong ngũ đại tiên môn - Trường Minh Tông, hơn nữa ngay từ khi ta mặc quần hở đũng đã có một vị trưởng lão Trường Minh Tông quyết định nhận ta làm đệ tử thân truyền."

“Vậy ngươi..." Tống Ly bỗng nhiên dừng lại rồi sau đó nhìn về phía Lục Diễn: “Vị trưởng lão Trường Minh Tông muốn nhận ngươi là Tinh Vũ đạo nhân?”

“Đúng vậy, cho nên ta mới nói ông ấy không không giữ lời hứa!” Lục Diễn tức giận phàn nàn.

Tống Ly sửng sốt một chút: “Khó trách Tinh Vũ đạo nhân muốn đuổi ngươi đi, thì ra là ông ấy không muốn chậm trễ ngươi.”

"Chúng ta đều là người tu luyện, có chậm trễ hay không là đều do số mệnh của mỗi người..."

Xế chiều, khói bếp bay ra từ các nhà, tại tửu lầu Ngũ Vị Các lớn nhất quận Phong Tranh cũng bay ra mùi hương làm người thèm nhỏ dãi.

Ba bình đan dược của Tống Ly rất nhanh liền bán hết, chuẩn bị dọn quán về nhà.

Lục Diễn nhiệt tình mời: “Mọi người chắc cũng đói rồi, đây là tửu lầu lớn nhất quận Phong Tranh, Ngũ Vị Các, hôm nay ta bao. Tống Ly, mau về dẫn con gái ngươi. Còn cả Tiêu Vân Hàn, chúng ta cùng đến nếm thử tay nghề của Ngũ Vị Các!”

Tiêu Vân Hàn đang dọn quán cả người cứng đờ.

Hắn vừa nghe thấy cái qq gì.

Nữ tu với bé gái kia không phải chị em mà là mẹ con?

Nàng lăm tuổi lại có đứa con gái ba tuổi?!

Không cưỡng lại được sự nhiệt tình của Lục Diễn, Tống Ly và Tiêu Vân Hàn cùng theo hắn đến Ngũ Vị Các.

Tống Ly có chút do dự, nghe nói Ngũ Vị Các là nơi chuyên môn bán thức ăn cho tu sĩ mà Trường Sinh lại không thể ăn mấy thứ đó.

Trong khoảng thời gian sống chung với Trường Sinh, Tống Ly phát hiện nàng không ăn gì cả, chỉ sau khi đến quận Phong Tranh hỏi Tinh Vũ đạo nhân mới biết.

Trường Sinh là do các anh linh ngưng tụ thành, chỉ có thể hút oán khí tu luyện nhưng nếu làm vậy thì nàng sẽ càng ngày càng hung bạo thích gϊếŧ chóc.

Còn có một phương pháp nữa là ăn linh hồn nhưng trên đời này làm gì có sẵn nhiều linh hồn đến vậy để cho nàng ăn.

Tống Lập không ngờ rằng khi mình nói với Lục Diễn và Tiêu Vân Hàn rằng Trường Sinh đã ăn cơm ở nhà, bọn họ liền tin tưởng không chút nghi ngờ.

Món rẽ nhất trên thực đơn của Ngũ Vị Các cũng đã là 50 viên linh thạch hạ phẩm, Tống Ly và Tiêu Vân Hàn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Lục Diễn nhanh chóng ngăn cản hai người.

“Các ngươi sợ gì, tiểu gia ta trong túi có tiền, thừa sức đãi các ngươi một bữa cơm!”

“Nói thì nói vậy nhưng mà tiêu nhiều linh thạch như vậy chỉ để ăn một bữa cơm...” Tống Ly vẫn cảm thấy không đáng.

“Các ngươi không nên coi thường Ngũ Vị Các.” Lục Diễn chỉ bốn phía nói: “Đồ ăn của nơi này đúng là hơi đắt nhưng các ngươi không thấy lượng khách của nơi này không ít một chút nào sao. Hơn nữa mỗi người đều đi vào đây đều giống như Thao Thiết, dù chết nghẹn vẫn cố gắng nhét thức ăn vào bụng.”

Hai người nghe theo lời Lục Diễn quan sát khắp nơi, quả thực đúng như những gì hắn nói như.

Các thực khách ăn ngấu nghiến như thứ họ ăn không phải cơm mà là một loại thuốc tiên ăn xong có thể lập tức phi thăng.

Thấy sự ngơ ngác trong mắt hai người, Lục Diễn cười hài lòng.

"Các ngươi đã bao giờ nghe ở đại lục Trung Ương có một loại tu sĩ gọi là Linh Trù chưa?"

“Linh Trù là những người chuyên làm đồ ăn cho tu sĩ, những nguyên liệu bọn họ sử dụng đều là thịt yêu thú được bắt từ khắp nơi trên thế giới, các loại linh rau linh quả được chăm sóc cẩn thận. Thông qua sự kết hợp và phương pháp nấu nướng hợp lý, các chất dinh dưỡng trong nguyên liệu có thể phát huy tác dụng tối đa trong cơ thể của tu sĩ."

“Ăn đồ ăn do linh trù chế biến tỉ mỉ không chỉ giúp nâng cao tu vi mà còn có thể điều hòa cơ thể, giúp các vết thương nhanh lành và rất nhiều lợi ích khác cho nên đồ ăn dù đắt tiền cũng đáng giá!”

“Đầu bếp trong Ngũ Vị Các đều là linh trù, hơn nữa bà chủ của nơi này, dì Liễu chính là một trong ba linh trù đỉnh cấp của đại lục Trung Ương! Cũng là chuyên gia dinh dưỡng riêng của người được công nhận là "Thiên hạ đệ nhất thể tu", Tinh Vũ đạo nhân.”

Càng nói, Lục Diễn càng hưng phấn, nhanh chóng lật xem thực đơn trong tay, chỉ vào một chỗ, nói:

“Thấy không, một phần ăn giống Tinh Vũ đạo nhân! Tiểu nhị, ta muốn phần này!”

Khác với sự phấn khích của Lục Diễn, Tống Ly còn đang suy nghĩ về chuyện hắn vừa nói.

Đem nguyên liệu nấu ăn kết hợp một cách hợp lý để tỉ mỉ chế biến thức ăn không phải cũng giống như luyện đan sư luyện đan sao?

Tiểu nhị vội vàng chạy tới, ghi lại món ăn được chọn.

Tiêu Vân Hàn đã lật đi lật lại thực đơn của Ngũ Vị Các không dưới mười lần, cuối cùng dừng lại, ngón tay chỉ vào một món một chỗ.

Tiểu nhị lập tức hiểu ý.

“Một phần ăn Niềm vui của quỷ nghèo!”

Tiêu Vân Hàn là người rất có chừng mực, hắn không muốn nợ ân tình của người khác chỉ vì ăn một bữa cơm vì thế đã chọn phần ăn rẻ nhất Ngũ Vị Các.

Nói trắng ra là chê đắt giống Tống Ly.

Tống Ly vừa định chọn một phần giống Tiêu Vân Hàn thì thực đơn trong tay đã bị Lục Diễn đập vào trên bàn.

“Tống Ly! Tiêu Vân Hàn đã không cho ta thể diện thì ngươi cũng không thể giống hắn! Cứ ăn uống thoải mái cho ta!”

Vừa nói Lục Diễn vừa lật thực đơn, sau đó gọi món: “Chọn cái này đi, một phần Mỹ dung dưỡng nhan, vừa nghe chính là dành cho nữ!”

“Một phần Mỹ dung dưỡng nhan, xin hỏi quý khách muốn Lưu sư phụ, Vương sư phụ, Mã sư phụ hay là Lý sư phụ làm?” Tiểu nhị nhiệt tình nói.

Tống Ly khó hiểu: “Đồ ăn do mấy vị sư phụ này làm khác nhau chỗ nào?”

Tiểu nhị lắc đầu cười, nhướng mày nói: “Hương vị đều giống nhau, nhưng Lưu sư phụ là hệ ấm nam dịu dàng, Vương sư phụ là hệ lạnh lùng cấm dục, Mã sư phụ là hệ vương gia bá đạo, Lý sư phụ là hệ niên hạ chó con.”

“Ha...” Tống Ly rối rắm suy nghĩ một lát: “Có hệ nấu ăn ngon không?”