Chương 50: Xoáy nước

Tề Tu nhìn chằm chằm vào gương mặt vô tội mà cô bày ra kia, trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm, thực sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên mà!

Nếu không phải đã sắp đến Nam Sơn đảo, thì hắn nhất định sẽ xử tử cô ngay tại chỗ.

Xem ra Tề Bảo Bảo cũng biết có thứ bảo vệ như thế mới dám lớn mật, có điều hình như cô quá không sợ chết rồi!

Nhìn sắc mặt u ám của Tề Tu, đáy mắt Tề Bảo Bảo để lộ vui vẻ, hôn lên cằm hắn một cái, chớp mắt hỏi, “Cha, người đang nghĩ gì vậy? Sao lại có thứ gì đó chĩa vào con thế này?” Vẻ mặt đầy vô tội.

Tề Tu đè lại cơ thể nhích tới nhích lui của cô, híp mắt nhìn cô hỏi, “Em muốn chúng ta đơn độc hành động hử?”

Hả . . . Tề Bảo Bảo hơi ngẩn ra, tại sao phải đơn độc hành động? Có người mở đường rất tốt, nhiều người thì náo nhiệt mà! Gặp phải dã thú cũng có người cho bọn chúng ăn no, sẽ không tới tìm cô, thật tốt nha!

Tề Tu duỗi tay vỗ bạch một cái vào cặp mông vểnh lên của cô, bảo, “Không muốn đơn độc hành động thì thành thật chút đi."

Nghe vậy, Tề Bảo Bảo không dám lộn xộn nữa, cô thật đúng là sợ Tề Tu liều lĩnh ăn cô sạch sành sanh sau đó mới chậm chạp đến Nam Sơn đảo.

Cô cứ cảm thấy chuyện gì Tề Tu cũng làm được!

Thấy cuối cùng cô cũng thành thực lại, cơ thể Tề Tu thoáng buông lỏng, nhưng hình như không định buông cô ra. Vươn tay sờ sờ đầu cô, đang muốn nói chuyện thì đột nhiên thân thuyền lắc lư một cái, Tề Tu bước lên trước một bước ổn định lại thân hình, nhíu nhíu mày.

Tề Bảo Bảo từ trên người hắn nhảy xuống, thấy thân thuyền càng lắc lư dữ dội hơn, vẻ mặt ngưng trọng, bảo, “Ra ngoài xem đi.”

Tề Hiền trông thấy Tề Tu liền vội vàng báo, “Thiếu gia... Chúng ta gặp phải xoáy nước rồi!” Giọng điệu rất ư tỉnh táo.

Xoáy nước? Tề Bảo Bảo nhíu mày, dựa sát vào lòng Tề Tu bảo, “Cha, chi bằng chúng ta đi ngủ đi!”

Người của ba đại gia tộc cũng tụ tập ở nơi này, nghe cô nói vậy, đều không khỏi cau mày. Bây giờ đi ngủ? Ngủ rồi không sợ không tỉnh lại nữa sao?

Có người nhịn không được mở miệng bảo, “Tề tiểu thư quả nhiên khác người, lúc này mà còn có thể ngủ, phần định lực này thực sự không ai bằng mà!” Câu nói nghe như khen ngợi, ngữ khí lại toàn là châm chọc.



Những người của ba đại gia tộc đều là tinh anh, tự nhiên có chút cao ngạo, xem thường những kẻ tay mềm chân yếu, mà bây giờ câu nói không đúng lúc kia của Tề Bảo Bảo, đã thành công khiến đám người của ba đại gia tộc xem cô như một đại tiểu thư ngu xuẩn vô dụng.

Chắc là sợ rồi, cho nên mới muốn trốn đi ngủ đó mà! Nếu không thì người bình thường dưới tình huống như thế này sẽ không nói ra lời như thế!

Thế nhưng bây giờ gặp phải chính là xoáy nước, cô ta cho rằng trốn đi rồi sẽ không sao sao? Một khi thuyền chìm, người trên thuyền ai cũng không chạy được!

Nghe lời kẻ kia nói, mắt Tề Bảo Bảo lóe lên, đột nhiên ngửa đầu nhìn Tề Tu, cười híp mắt, “Cha, có người khen con kìa!”

"Ừ." Tề Tu khẽ gật đầu một cái, liếc kẻ mở miệng kia thêm vài lần. Nhìn như không có gì khác thường, thế nhưng kẻ bị hắn quét mắt qua lại cảm thấy một trận âm phong thổi tới, trong lòng run lên, thành thành thực thực không nói thêm lời nào nữa.

“Tề tiểu thư thật lạc quan!" Kẻ nọ không nói lời nào, những người khác lại nhịn không được lên tiếng, quả thực bởi vì Tề Bảo Bảo quá buồn cười, thậm chí ngay cả câu trào phúng rõ ràng như thế cũng không hiểu, vốn còn tưởng cô ta có năng lực đặc biệt gì nên mới được chọn đi, bây giờ xem ra chỉ sợ là bám lấy Tề Tu để tới đây mà thôi!

Có điều lúc này đây đại tiểu thư này sợ rằng sẽ vì kiêu căng của cô ta mà trả giá thê thảm, mặc dù Tề Tu thoạt nhìn hình như không phải kẻ đơn giản, nhưng ở đây có ai là đơn giản? Bọn họ đều không dám khẳng định tiến vào Nam Sơn đảo còn có thể sống trở ra, cũng tự nhận không thể phân tâm để bảo vệ người khác, còn Tề Tu lại dám mang theo một cô ả ngu ngốc như thế bên cạnh mình!

Không biết có phải bởi vì không ưa cô ta, nên mới cố ý mang cô ta tới Nam Sơn đảo chịu chết hay không?

Tề Bảo Bảo mặc kệ những lời này, cũng không có sức phân tâm. Tề Tu híp mắt nhìn kẻ nói chuyện, sát ý trong mắt không chút che giấu, nhưng lại không ra tay, chỉ rất cẩn thận che chở Tề Bảo Bảo.

Gã nọ cũng giống như kẻ trước, sau khi cảm thấy âm phong vụt qua liền ngậm miệng, may mà những kẻ rảnh rỗi nói nhảm không nhiều, đa số những người ở đây căn bản không thèm châm chọc Tề Bảo Bảo, hơn nữa hiện giờ cũng không phải là lúc nói những chuyện này.

Những người khác đều định nghĩa Tề Bảo Bảo là một cô ả vô dụng, thế nhưng Tề Hiền, Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn tuyệt không dám xem thường cô. Huyết Sắc Mị Yêu, đó là người nổi danh sánh ngang cùng Ám Dạ Tu La, là cô gái có thể khiến Tề Tu tự tử, đơn giản được sao?

Lúc này nghe Tề Bảo Bảo nói vậy, dường như vốn không để chuyện này vào mắt. Đầu tiên ba người hơi nghi hoặc, sau đó quả đoán tin tưởng, Tề Bảo Bảo nhất định có biện pháp!

Vì vậy mọi người nhìn thấy Tề Hiền, Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn chẳng biết tại sao bỗng bình tĩnh lại, đứng ở một bên tán gẫu cười đùa, không khỏi không biết nói gì. Những kẻ bên cạnh thiếu gia Tề gia tự nhiên lòi ra này sao tất cả đều kỳ kỳ quái quái như thế?

Tề Mặc cau mày nhìn về phía Tề Tu và Tề Bảo Bảo, mặc dù Tề Bảo Bảo vẫn luôn bám lấy y, khiến y chán ghét, nhưng y biết Tề Bảo Bảo tuyệt không phải ngốc đến ngay cả châm chọc của kẻ khác cũng nghe không hiểu. Hơn nữa những kẻ đó nói Tề Bảo Bảo như thế, nhưng không thấy Tề Tu phát hỏa, thật sự là kỳ quái, trước đó Tề Tu thiếu chút nữa đã bóp chết y đó!



Mọi người lo lắng nghĩ biện pháp, thế nhưng muốn chống lại sức mạnh của tự nhiên há lại dễ dàng. Mọi người đều có bản lĩnh, nhưng bản lĩnh này giờ đây đều không có ích gì, chỉ có thể lo lắng suông.

Thật chẳng lẽ cứ thế này bại ở đây? Thậm chí bọn họ còn chưa tới Nam Sơn đảo nữa!

Cảm thấy thân thuyền lắc lư càng thêm dữ dội, với bản lĩnh của đám người kia nếu muốn đứng vững đều có chút khó khăn, sắc mặt một đám ai nấy đều khó coi chứng tỏ bọn họ không cam lòng!

Tề Hiền, Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn ba người cũng ngừng đùa giỡn, liếc nhìn Tề Tu và Tề Bảo Bảo. Thấy hai người vẫn không có phản ứng như trước, thì cũng không nóng nảy.

Tề Mặc thì lại nhìn Tề Tu và Tề Bảo Bảo, không rõ bọn họ đang làm gì, nhíu nhíu mày, nhìn về phía mọi người đang hoảng loạn, trầm giọng bảo, “Nếu thực sự không được thì hãy nhảy xuống biển!" Người ở đây đều là những người có bản lĩnh, nhảy xuống biển có thể bảo toàn bản thân hoặc có lẽ vẫn còn một con đường sống khác.

Mọi người bắt đầu trầm mặc, sắc mặt ngưng trọng dị thường. Ở đây không phải ai cũng có dị năng, cũng không phải người có dị năng đều có ích cho bản thân vào tình huống này. Nhảy xuống biển, đối với đại đa số những người ở đây mà nói cũng là một con đường chết.

Nhưng vào lúc này nhảy xuống biển là lựa chọn tốt nhất, chí ít còn có người có thể sống sót!

Dưới bầu không khí trầm trọng như thế, thân thuyền bỗng nhiên run lên dữ dội, hơn phân nửa người đứng không vững, người ngã ngựa đổ, sau đó mọi người cảm thấy thuyền hình như “Vυ"t” một cái, vọt lên trước, một lát sau lại thả chậm tốc độ, vững vàng hạ xuống.

Thuyền . . . không lắc nữa?

"Ta... Chúng ta qua xoáy nước rồi?”

Thật khó tin! Mọi người đều là vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, vốn cho rằng chiếc thuyền bị cuốn vào xoáy nước là chuyện sớm hay muộn, nhưng không nghĩ tới lại cứ thế vọt qua.

Có người nhịn không được khen, "Âu Dương gia quả nhiên nhân tài xuất hiện lớp lớp!" Trong giọng nói mang theo sự hưng phấn sống sót sau tai nạn.

Phụ trách lái thuyền chính là người của Âu Dương gia, mọi người đương nhiên xem như công lao này thuộc về người Âu Dương gia.

Tề Hiền, Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn lại không cho là đúng, nhìn thấy Tề Bảo Bảo có chút vô lực tựa vào trong lòng Tề Tu, bọn họ khá chấn kinh. Không cần phải nói bọn họ cũng biết, nhất định là Tề Bảo Bảo làm!

Cô lại có thể kéo cả một chiếc thuyền ra khỏi xoáy nước dễ như trở bàn tay? Đây là dị năng gì? Thế này cần phải có công lực bực nào?