Chương 12: Phi Thiên Hồ

Rời khỏi hẻm núi, tiểu gia hỏa như cá gặp nước, gặp bất kỳ yêu thú nào, nó đều sẽ đi khıêυ khí©h một chút, có yêu thú bay trên không trung, bò trên mặt đất, bơi trong nước..., mạnh thì trốn, yếu thì gϊếŧ. Chỉ khi gặp Ma Oa, nó mới chào một cách thân thiện, biểu đạt thiện ý.

Với sự thận trọng của Vô Thiên và Tiểu Thiên cường đại, đoạn đường này ngược lại là bình an vô sự.

Hỏa Vân Tông đã hơn hai tháng nay không hề yên tĩnh, từ khi Hỏa Thế mang tin tức trở về, Hỏa Vân tông gần như phái toàn bộ đệ tử trong tông tiến đến con sông kia điều tra. Nhưng ngày ngày trôi qua, vẫn không tìm thấy lệnh bài và thi thể của Vô Thiên.

Cuối cùng, Hỏa Vân Tông Tông Chủ Hỏa Chân Nhân đích thân ra mặt, liên thủ với mười vị trưởng lão, dùng đại thần thông đem nước sông bốc hơi, xẻ thịt hết thủy quái, nhưng một điểm dấu vết cũng không tìm được, chứ đừng nói đến Lệnh Bài.

Hỏa Chấn Nhân giận dữ, khiển trách Hỏa Thế, tiến về Long Thôn, hơn hai tháng qua đi, nguyên bản thôn trang đổ nát, nay đã triệt để bị cây cỏ bao trùm, nhưng ở đó lại không có yêu thú trú ngụ, ngay cả một con Phi Trùng đều không có, hoàn toàn yên tĩnh.

Đám người kinh nghi, một tên trưởng lão vận dụng pháp quyết, phát hiện ra nguyên do.

Có một mộ địa ở dưới thảm cỏ nơi cửa thôn, nơi đó chôn cất hàng chục bạch cốt, trẻ có già có, nam có nữ có, đây là một mộ địa tập thể.

Vì cái gì! ! !

Trả mạng cho ta! ! !

Phía trên mộ địa, những đạo oán khí xen lẫn thuỷ chung không tiêu tan, nói lên sự hận thù cùng bi ai, những khuôn mặt hung dữ gầm gừ, gào thét, khóc lóc, khiến lũ yêu thú cũng không dám đến gần, để đám người tim đập nhanh!

"Hỏa Thế, đây có phải là việc tốt mà ngươi đã làm?!"

Hỏa Chân Nhân đứng ngạo nghễ giữa không trung, thân mang đại bào màu đỏ, hồng quang đầy mặt, ngay cả râu tóc cũng đỏ rực, cả người như một ngọn lửa, khí thế bàng bạc, thâm bất khả trắc!

Thanh âm của hắn lạnh lùng, có loại áp lực cực lớn, ở trước mặt hắn, Hỏa Thế không dám lên tiếng, cúi cái đầu kiêu ngạo xuống, vô cùng sợ hãi.

"Sau khi hồi tông, đi Hỏa Diễm Sơn diện bích, tự ngẫm nghĩ lỗi lầm của mình, mười năm không được phép bước ra nữa bước." Ngữ khí rất bá đạo, đây là uy nghiêm của thượng vị giả.

Nghe vậy, tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, hiển nhiên Hỏa Diễm Sơn nơi này, cũng không phải là nơi đất lành gì.

"Đại ca, hành động của Thế nhi lần này quả thực là không có cân nhắc, nhưng cũng có thể hiểu được, hắn làm như vậy là vì tông môn, xin hãy xử phạt hắn nhẹ một chút." Một trung niên nam tử cầu tình.

“Hắn kiêu ngạo ương ngạnh, lạm sát kẻ vô tội, tất cả đều là do các ngươi dưỡng thành thói quen. Lệnh Bài quan trọng, nhưng danh tiếng của tông môn càng quan trọng hơn, chuyện này nếu truyền ra, ngươi nghĩ người trong thiên hạ sẽ cảm thấy thế nào? Những thôn làng tin tưởng chúng ta, sẽ còn có ai nguyện ý giao phó đời sau cho Hỏa Vân tông?”

Hỏa Chân Nhân không giận mà uy, hai con ngươi tinh quang như hai mặt trời thiêu đốt, chói mắt đến nỗi không ai dám nhìn thẳng vào hắn.

"Đại ca, tại sao không cho Thế nhi một cơ hội để bù đắp lỗi lầm của mình? Hai tháng sau Viêm Tông sẽ chiêu mộ đệ tử, vậy hãy để Thế nhi dẫn người đến đó, nửa đường đem những hài tử có thể phách gia nhập Hỏa Vân Tông chúng ta."

Nam tử trung niên người khoác Hoàng Kim Giáp, kim quang loé lên, thân thể rất khôi ngô, hắn là thúc thúc của Hỏa Thế, đệ đệ ruột của tông chủ, đồng thời cũng là phó tông chủ của Hỏa Vân Tông. Hắn là người duy nhất ở đây dám tranh cãi với Hỏa Chân Nhân.

"Phó tông chủ nói rất có lý, Hỏa Thế ngàn sai vạn sai, nhưng ý định ban đầu của hắn là vì tông môn. Tại sao tông chủ không cho hắn một cơ hội để chuộc tội. Yến nhi, lần này ngươi cũng có tội, liền đi cùng hắn đi."

Một giọng nói già nua từ xa truyền đến, một đoàn ngũ thải quang mang xuyên qua và dừng lại giữa không trung, những nơi đi qua ánh sáng dâng lên, một mảnh mông lung mờ ảo, không nhìn rõ. Nhưng khí thế của hắn hùng hậu, có thể so với sơn hà, người này còn cường đại hơn hai người trước!

Lưu Yến mấp máy đôi môi đỏ mọng, muốn nói gì đó, nhìn Hỏa Thế bên cạnh, lại nói không nên lời, gật đầu đáp lại.

Hỏa Chân Nhân trầm mặc một lát nói: "Hỏa Thế, lần này ngươi đi, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, nếu không, vị trí thiếu tông chủ liền nên thay người.

Hỏa Thế thân thể run lên, sắc mặt trắng bệch, người trước mặt quen thuộc mà lại xa lạ này, từ trước đến nay nói một là một, hắn sẽ không dám hoài nghi là thật hay giả.

"Hài nhi nhất định không phụ kỳ vọng." Hỏa Thế cung kính nói.

Trong lòng hắn rất chua xót, có được thân phận đặc biệt, người ở bên ngoài xem ra, hắn uy phong bát diện, quang mang rực rỡ. Trên thực tế, hắn sống vô cùng mệt mỏi, lúc nào cũng phải đề phòng và cẩn thận, không dám thả lỏng dù chỉ một chút.

Có người lâu nay đã thèm muốn vị trí thiếu tông chủ, hắn không thể làm sai chuyện gì, nếu không sẽ từ trên thần đàn rơi xuống, tan thành từng mảnh!

"Lão nhị, lập tức phát ra lệnh truy nã. Tông môn phản đồ Vô Thiên đã đánh cắp Bí Điển và gϊếŧ hại đồng môn. Hắn cực kỳ độc ác và mất trí. Phàm là người báo tin được thưởng năm trăm tinh nguyên, ai bắt sống được sẽ được thưởng năm nghìn tinh nguyên. Còn oan hồn nơi này, ngươi tự mình xử lý, đừng lưu lại bất cứ dấu vết gì."

Hỏa Chân Nhân nói xong, hỏa diễm ngập trời, bay đi.

"Yến nhi, cẩn thận một chút." Giọng nói già nua bên trong ngũ thải quang mang vang lên, sau đó bay lên trời và biến mất không dấu vết.

Những người khác cũng là độn quang rời đi, hiện trường chỉ còn lại có kim giáp trung niên, Hỏa Thế cùng Lưu Yến ba người.

"Ha ha, oan hồn oán hận sâu như vậy, còn là lần đầu tiên ta gặp phải, vừa vặn thử một chút pháp bảo mới luyện thành." Người đàn ông trung niên mặc kim giáp vung tay lên, giữa mi tâm quang mang lóe lên, một đạo Hắc Quang quét ra và ngừng lại giữa không trung.

Đó là một tiểu kỳ màu đen, to bằng bàn tay, trên đó khắc rất nhiều văn tự phức tạp, giống như những con nòng nọc lảng vãng khắp nơi, tản ra từng trận âm hàn, quỷ dị và khủng bố.

"Ô ô!" tiểu kỳ đón gió tung bay, trong phút chốc cao tới mười trượng, âm hàn chi khí càng đậm, một tầng hàn sương trắng noãn bao phủ khu vực cách đó trăm trượng, không khí lạnh thấu xương, cực kỳ băng lãnh.

Nam tử trung niên thân mang kim giáp, trông như một chiến thần, thần thánh và bá khí, nhưng không ai có thể tưởng tượng rằng một người như vậy lại có thể tế ra một pháp bảo âm độc như vậy. Hai người Hỏa Thế trên mặt cũng đầy kinh nghi. Hiển nhiên hai người trước kia cũng không biết.

Dùng vong hồn tế luyện pháp bảo, có hại thiên hòa, thiên lý bất dung, nếu như những người khác biết được, người này nhất định danh dự sẽ bị mất sạch, bị người thóa mạ, thậm chí còn gây phiền toái cho Hỏa Vân tông.

Tiểu kỳ ô quang ngập trời, ánh nắng bị che lấp bên ngoài, nơi này giống như là U Minh, âm u đáng sợ.

"Thu!"

Kim giáp trung niên quát khẽ, tiểu kỳ bắn ra vô số tia sáng màu đen, trói buộc hàng chục oan hồn trong không trung, thu thập chúng vào trong tiểu kỳ. Những oan hồn giãy dụa, gào thét, oán khí trùng thiên, tiểu kỳ quang mang đại thịnh, quấn lấy chúng không cho chúng trốn thoát.

"Tế!"

Ngón tay hắn điểm vào hư không, nơi đó xuất hiện một ấn ký thần bí, dung nhập vào tiểu kỳ, trên tiểu kỳ xuất hiện một mặt quỷ đen nhánh, khi nó nhìn thấy những oan hồn này, hai mắt lộ ra hưng phấn. Đây đều là mỹ thực, nó muốn thỏa thích hưởng dụng.

Mặt quỷ mở cái miệng lớn ra, đột nhiên khẽ hấp, một cái oan hồn bị đưa vào miệng, nhai mấy cái, thè cái lưỡi đen tối ra l.iếm môi, phi thường hưởng thụ.

Cái miệng lớn lại hút, nơi đó xuất hiện một cơn phong bạo nhỏ, hàng chục oan hồn trong nháy mắt biến mất, bị nó nuốt chửng.

Mặt quỷ dần dần nhạt đi, kim giáp trung niên vẫy bàn tay lớn một cái, ô quang giữa không trung nhanh chóng tụ lại, tràn vào tiểu kỳ, mặt trời chiếu xuống, âm hàn chi khí tiêu tán, cảm giác ấm áp trở lại.

Tiểu kỳ nhanh chóng co lại, hóa thành một luồng ô quang, bắn thẳng vào mi tâm của người trung niên!

"Thế nhi, cha ngươi nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi nhớ kỹ, lần này ngươi phải đảm bảo không xảy ra chuyện gì, nếu không nhị thúc cũng sẽ không giúp được ngươi." Kim giáp trung niên căn dặn, sau đó hóa thành một vệt kim quang, nhanh chóng biến mất ở chân trời.

…..

Trong một khu rừng hoang vắng, Vô Thiên đang nằm trên một tảng đá, nhìn bầu trời trong xanh xuyên qua những tán cây đại thụ chót vót, trong lúc nhất thời, hắn nghĩ đến cha mẹ mình, những người mà hắn chưa từng gặp trước đây, họ đang ở đâu?

Khu rừng này rất cổ lão, khắp nơi đều là đại thụ, ba bốn người ôm không hết, dây leo trên thân đại thụ thô to như thùng nước, rễ cây đan xen vào nhau, giống như những con cự mãng nằm xuống.

Mặt đất phủ đầy cành khô lá vụn, tỏa ra mùi vị thối rữa, quanh năm không có ánh sáng mặt trời nên ở đây tối tăm và ẩm ướt.

"Oa..." Tiểu Thiên nhảy lên phiến đá xanh, đứng thẳng người lên, vung hai chân trước hét lên như đang nói điều gì đó.

Nhìn nửa ngày, Vô Thiên vẫn không hiểu, người cùng thú thực sự rất khó câu thông, đây là ý nghĩ trong lòng hắn.

Tiểu Thiên dứt khoát nhảy xuống phiến đá xanh, bước ba bước và quay đầu lại, đây ý là đi theo ta. Vô Thiên lúc này mới hiểu, lập tức hiếu kỳ đi theo, nhìn một chút cái tiểu gia hỏa đang giở trò quỷ gì.

Đi chỉ chốc lát, phía trước xuất hiện một vách núi, không cao lắm nhưng rất dốc, không dễ leo lên. Khi đi tới phía dưới, Tiểu Thiên chỉ chỉ đỉnh núi, khoa tay lên, ý kia là, chúng ta đi lên đó.

Nhìn chằm chằm vào vách núi, nó rất bằng phẳng, không có chỗ để leo lên, Vô Thiên tiến thoái lưỡng nan, đối với Tiểu Thiên, việc đi lên có lẽ rất đơn giản, nhưng với hắn mà nói, chỉ có thể ngưỡng mộ mà nhìn.

Tiểu gia hỏa tựa hồ biết hắn đang suy nghĩ gì, trợn mắt, chỉ sang một bên rồi nhảy tới.

Một lúc lâu sau, bọn hắn đến bên kia vách núi, không giống như trước, trên vách núi có một hàng cây nhỏ mọc lên, thoạt nhìn giống như một cái thang, leo lêи đỉиɦ núi.

"Oa!" Tiểu gia hỏa nhảy lên vai Vô Thiên, ý là leo lên đi, với vẻ mặt vội vàng.

Chẳng lẽ trên đó có bảo vật gì? Vô Thiên nghi hoặc nghĩ đến, dậm mạnh chân xuống đất, hắn nhảy dựng lên, lần lượt túm lấy những cây nhỏ, tốc độ nhanh nhẹn như Viên Hầu, mười mấy hơi thở đã lên tới đỉnh núi.

Sau khi đứng vững, đôi mắt của Vô Thiên đột nhiên sáng lên, nơi này thật đẹp.

Mặt đất phủ đầy hoa, đầy màu sắc, xing đẹp mê người. Cái mũi mấp máy, hương hoa thơm nồng nặc bay vào mũi, khiến người ta ngây ngất không muốn hít hà!

Hai bên vách đá là những cây tùng, cây trúc đứng thẳng tắp, trên đó là hàng trăm loài chim ríu rít không ngừng, rực rỡ nhiều màu sắc như đang tấu lên một bản nhạc du dương.

Thật không thể tin được, trong khu rừng hoang dã cổ lão lại có một mảnh thế ngoại đào nguyên như vậy trong tồn tại.

Tiểu gia hỏa căn bản không thèm để ý tới cảnh đẹp như vậy, có lẽ trong mắt nó nới này không khác gì một vùng đất hoang vu. Xuyên qua những bông hoa tùng, hắn nhảy sang phía đối diện, nhìn chằm chằm phía trước, nước bọt chảy ròng ròng!

Vô Thiên nghi ngờ đi tới, tiểu gia hỏa quay người kêu khẽ, chân trước hướng phía dưới, ra hiệu bảo hắn leo xuống. Trên trán Vô Thiên nổi gân xanh, nhưng hắn vẫn làm theo chỉ dẫn của nó, bò xuống.

"Đây là... Phi Thiên Hồ?" Vô Thiên kinh hô.

Cách đó trăm trượng, trên một bãi cỏ nhỏ có một con yêu thú màu trắng dài khoảng nửa thước, hình dáng giống như tiểu cẩu, miệng dài mà nhọn, sau lưng mọc lên hai cánh, tứ chi to, ngắn tráng kiện.

Bộ lông của nó trắng như tuyết, bóng mượt sáng loáng, hai con ngươi như hai hạt trân châu màu đen, chiếu lấp lánh, có sự linh động đặc biệt.

"Nơi này là địa phương nào? Làm sao lại xuất hiện Phi Thiên Hồ?" Vô Thiên lẩm bẩm. Phi Thiên Hồ cũng không phổ biến, theo quyển da thú ghi chép, chúng đã tuyệt chủng từ thời thượng cổ, cơ bản đã bị thế nhân lãng quên.