Chương 14: Động phủ

Có thể chính bởi vì như vậy, nàng mới sẽ đơn thuần như vậy, nội tâm thuần khiết, không nhiễm một hạt bụi, đối với người xa lạ cũng không hề phòng bị.

"Vô Thiên ca ca, huynh không có quấy rầy ta, những năm này, ngoại trừ cha cùng Tiểu Y, muội từ trước tới nay chưa từng gặp qua những người khác, huynh là người thứ nhất, Vô Thiên ca ca, huynh có thể lưu lại chơi mấy ngày hay không, cùng muội trò chuyện." Thi Thi cười thật ngọt ngào, mang theo khẩn cầu, khiến người ta không đành lòng từ chối.

Vô Thiên nói: "Muội không sợ ta là người xấu sao?"

"Vô Thiên ca ca không phải người xấu, Tiểu Y có thể nhìn thấu lòng người, nếu như huynh đáy lòng không tốt, nó sẽ không để cho huynh tới gần, càng sẽ không để huynh chạm vào."

Phi Thiên Hồ nhẹ giọng khẽ kêu, đầu lưỡi đỏ thắm l.iếm bàn tay nhỏ của nàng, khiến nàng cười khanh khách.

"Vô Thiên ca ca, Tiểu Y nói, trong lòng huynh có oán hận rất sâu, bi thương rất đậm, nhưng sẽ không làm thương tổn muội, có thể cùng chơi với muội." Nàng khẽ vuốt bộ lông Tiểu Y, giọng nói trong trẻo và ngọt ngào, đôi mắt to nhấp nháy, đầy mong đợi.

Tiểu cô nương quá đáng yêu, Vô Thiên thực sự không cách nào nhẫn tâm từ chối, trầm mặc một chút, mỉm cười nói: " Địa phương mỹ lệ như vậy, còn có tiểu muội muội đáng yêu giữ lại, ta nếu không đáp ứng. . ."

"Ah! Vô Thiên ca ca đáp ứng rồi, Thi Thi thật là vui." Không chờ hắn nói xong, Tiểu cô nương liền nhảy dựng lên, như một tiểu tinh linh, ở trên bãi cỏ hoan hô nhảy nhót.

Thi Thi rất tự nhiên kéo cánh tay Vô Thiên, nói: "Vô Thiên ca ca, kỳ thực huynh cười lên nhìn rất đẹp, sau này liền đừng cả ngày mặt lúc nào cũng như đưa đám, học muội đây này, mỗi ngày vui vẻ khoái lạc, không buồn không lo, mới sẽ không bị già đi!"

Vô Thiên gật đầu cười, Thi Thi thiện lương hồn nhiên, đem hắn cảm hoá, trong lúc nhất thời liền quên đi rất nhiều buồn phiền, trong lòng một hồi thả lỏng không ít.

"Vô Thiên ca ca, ta dẫn huynh đi xem Tiểu Hoa, nó rất đẹp, huynh nhất định sẽ yêu thích nó, muội nói cho huynh biết, nhưng huynh đừng có bắt nạt nó, nó là bằng hữu tốt nhất của Thi Thi."

"Vô Thiên ca ca, ta cho huynh biết một bí mật, ngày hôm qua muội quên tưới nước cho Tiểu Hoa, hại nó suýt chút nữa chết, buổi sáng thời điểm muội đến xem nó, nó vô lực ngồi trong chậu hoa, muội thương tâm gần chết, may là nó sống lại, muội thật là cao hứng."

Lôi kéo hắn hướng về lầu các đi đến, Thi Thi dọc theo đường đi nhảy nhót, líu ra líu ríu không ngừng, dường như muốn đem mười hai năm chưa nói chuyện một lần nói ra hết.

Vô Thiên tươi cười rạng rỡ, lẳng lặng nghe. Nơi này phong cảnh hợp lòng người, thanh tịnh mà tao nhã, cách xa thế tục, là một địa phương tu thân dưỡng tính tốt, Vô Thiên nội tâm thả lỏng, đem tất cả mọi chuyện tạm thời bỏ xuống, thành thật thư giản.

Hắn cùng Thi Thi đến xem Tiểu Hoa, đó là một cây hoa dại rất phổ thông, mọi nơi trong sơn mạch đâu đâu cũng có, nhưng Thi Thi đem nó xem như bằng hữu, tỉ mỉ chăm sóc, tưới nước và cắt tỉa ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

Tiểu Thiên trong lòng vui vẻ, tuy đã được cảnh cáo, không cho phép có ý đồ với Tiểu Y, nhưng chỉ cần có thể lưu lại, liền không lo không có cơ hội. Mà Phi Thiên Hồ tựa hồ cũng không cho nó một tia cơ hội, thời khắc đều theo bên cạnh Thi Thi cùng Vô Thiên, để nó không cách nào ra tay.

Điều này làm cho trong lòng nó ngứa ngáy, nghiến răng, toàn thân đều ngứa.

"Mau nhìn bên kia, thật nhiều Cát Tường Lộc, còn có bên này, Hoàng Tước mỹ lệ, oa! Mười mấy con Bạch Lân, Vô Thiên ca ca huynh mau nhìn, chúng nó đều đi ra chào hỏi huynh đó."

Bốn phía yêu thú thành đàn đi ra, vây quanh Thi Thi trêu đùa, chúng nó trông dữ tợn đáng sợ, nhưng ở trước mặt tiểu thiên sứ, như cừu non dịu dàng ngoan ngoãn, không hề có một chút hung khí.

Đệt…! Vô Thiên sợ tái mặt, lông tơ dựng lên, cơ thể trở nên căng thẳng, cảnh giác nhìn yêu thú thành đàn đi ra, nhưng khi thấy chúng nó thân mật với Thi Thi, trên mặt không có sát khí, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cơ thể thả lỏng.

Một ngày này, Vô Thiên đi tới rất nhiều nơi, nhìn thấy đủ loại kiểu dáng hoa dại, linh thú vô hại, hiền lành. Nơi này quả nhiên là một chốn cực lạc, không có gϊếŧ chóc, không có tranh chấp, cũng không có cừu hận, càng không có tham lam, hết thảy đều là đơn giản như vậy, hồn nhiên như vậy!

Buổi tối, trăng sáng giữa trời, ánh sao óng ánh, hai người hai thú ngồi ở ven hồ nước, thưởng thức ánh trăng. Thi Thi ngẩng đầu lên, nói: "Cha nói, trên bầu trời mỗi một vì sao đều đại biểu một người, mà ông chính là vì sao rực rỡ nhất, vì lẽ đó mỗi lần ta nghĩ tới cha ta, đều ở chỗ này nhìn lên những vì sao kia, mong tìm được ngôi sao thuộc về cha ta, nhưng mỗi một viên đều sáng như vậy, đến cùng cái nào mới là của cha ta, Vô Thiên ca ca ngươi biết không?"

Hai cánh tay nàng ôm chân, thân thể nhỏ bé rúc vào một chỗ, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt đen như bảo thành xinh đẹp, tràn đầy tưởng niệm và cô đơn, khiến người ta cảm thấy đau lòng.

"Thi Thi, cha muội nói rất đúng, mỗi người đều là một vì sao, trong đó có mấy viên chính là người nhà của chúng ta, khi bọn họ không còn ở bên cạnh chúng ta, họ sẽ im lặng quan sát và quan tâm chúng ta trên bầu trời. Họ không bao giờ rời đi, vẫn luôn lẳng lặng thủ hộ chúng ta.

Đã từng bao lần, hắn cũng như thế, buổi tối ngắm nhìn bầu trời, hi vọng cha mẹ có thể xuất hiện ở trước mặt, nhưng mười sáu năm trôi qua, người vẫn không xuất hiện, đó chỉ là kỳ vọng trống rỗng. Nhưng hắn không muốn để cho hi vọng của Thi Thi bị tiêu tan, không muốn để cho nàng bởi vì lời nói dối của cha mà khổ sở, không nói ra sự thật.

"Thi Thi, muội xem, vì sao sáng rực rỡ kia chính là của cha muội, sáng lấp lóe như đang nhấp nháy mắt nhìn ngươi." Vô Thiên chỉ vào bầu trời, mỉm cười nói.

"Có thật không?"

"Ừm, ca ca làm sao sẽ gạt muội chứ", Vô Thiên gật đầu. Thi Thi vui sướиɠ, quay về bầu trời đêm, lớn tiếng nói: "Cha, ta rốt cuộc tìm được ngươi, Thi Thi rất nhớ ngươi".

Đêm đó, Thi Thi nói rất nhiều chuyện, Vô Thiên đại khái đoán được, thân phận của Thi Thi bất phàm, cha nàng là một cường giả, khả năng ở toàn bộ Thanh Long châu cũng là số một số hai, còn tại sao lại để con gái ở nơi này, Thi Thi nói rất mơ hồ.

Đêm khuya, Thi Thi mệt mỏi, ngã vào trong l*иg ngực Vô Thiên ngủ, nàng cô độc đến mức tóm chặt lấy tay hắn, sợ tỉnh lại sau giấc ngủ, người đã không còn gặp nữa.

Trên mặt nàng mang theo ý cười, như đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, ngủ ngon lành, Vô Thiên không làm kinh động nàng, cởϊ áσ khoác, đắp trên người nàng, ngăn trở gió lạnh.

“Có thể ý định ban đầu của họ là bảo vệ chúng ta, không để chúng ta gặp nguy hiểm, nhưng làm sao họ hiểu được khát vọng tình cảm gia đình của chúng ta? Chỉ cần có thể cùng người nhà sớm chiều ở chung, dù nguy hiểm nhiều hơn nữa, cuộc sống khó khăn đi nữa, cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc cùng ấm áp!”

Vô Thiên lẳng lặng nhìn bóng đêm, trong lòng cảm thấy bi ai cho Thi Thi, cũng là chính mình, hai người đều giống nhau, chưa bao giờ nhận được tình yêu thương từ cha và mẹ.

Ngày hôm sau, mặt trời dần dần ló dạng, xua tan lạnh giá của màn đêm.

Vô Thiên bế tiểu cô nương đang ngủ say đi vào lầu các, đặt trên giường, lấy chăn đắp cho nàng, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười.

Hắn đi tới bên cạnh vách núi, bắt đầu thổ nạp, tu luyện theo thường lệ.

Buổi sáng tràn đầy sức sống, ánh sáng chiếu rọi, mỹ lệ làm rung động lòng người, thân thể hắn phủ lên một tầng màu sắc. Tinh khí từ bốn phương cuồn cuộn mà đến, nơi hắn đứng trở nên mông lung, mờ ảo.

Vô Thiên thể xác và tinh thần tương thông, nơi này tinh khí phi thường dày đặc, gấp mấy lần bên ngoài, tu luyện hiệu quả gấp đôi, làm ít hưởng nhiều.

Tinh khí bên trong khí hải càng thêm nồng nặc, như ngân bạc, cuồn cuộn không ngừng, tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Nơi này không khí tinh khiết, không có một tia tạp chất, cách xa ồn ào của thế tục, bình yên tĩnh lặng, hắn có thể cảm giác tâm linh đang dần dần thăng hoa, đạt đến một cảnh giới trước nay chưa từng có.

Hắn có linh cảm, không bao lâu nữa, tinh khí bắt đầu hóa nguyên, đột phá Thoát Thai Sơ Thành Kỳ, đến Thoát Thai Tiểu Thành kỳ.

Thi Thi tỉnh dậy, thấy xung quang không có ai, tìm kiếm khắp nơi, lớn tiếng hét lên, đôi mắt to chớp chớp, chảy xuống nước mắt.

Rốt cục nàng tìm tới vách núi, thấy Vô Thiên đang tu luyện, nàng nhào vào l*иg ngực hắn, thất thanh khóc lớn.

"Vô Thiên ca ca muội còn tưởng rằng huynh bỏ muội mà đi, Thi Thi thật sự rất buồn." Nàng khóc đến rất thương tâm, tay nhỏ gắt gao bắt lấy ống tay áo Vô Thiên, không chịu buông tay, thân hình nhỏ nhắn không ngừng run rẩy, nàng rất sợ hãi, sợ mình lại cô đơn.

"Nha đầu ngốc, ca ca làm sao có khả năng sẽ bỏ lại Thi Thi một mình ở đây, đừng khóc, đều sắp thành con mèo mướp nhỏ rồi." Vô Thiên nhẹ giọng an ủi, trong lòng hắn sinh ra một ý nghĩ, hắn muốn chiếu cố tiểu cô nương cô độc này.

Nhưng ý nghĩ này rất nhanh liền tản đi, hắn không thể cả đời lưu lại nơi này, hắn còn có huyết thù chưa báo, cha mẹ cũng chưa tìm được.

"Thi Thi mới không phải con mèo mướp nhỏ." Nàng rất đơn thuần, vừa cười vừa khóc nói, giống như một con hồ điệp mỹ lệ, bay lượn giữa vườn hoa.

"Ca ca, ta dẫn huynh đi một chỗ, nơi đó có thật nhiều bảo vật sáng lấp lánh."

Nàng lôi kéo tay Vô Thiên, xuyên qua vườn hoa, băng qua hồ nước, hướng về phía sau lầu các đi đến.

Tiểu Y vội vàng đuổi theo, bộ lông trắng nõn tỏa sáng dưới ánh mặt trời, hai con mắt to chuyển động, tỏa ra một loại linh tính hiếm thấy, thần dị phi phàm.

Tiểu Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định, giờ khắc nào cũng đánh chủ ý tới Tiểu Y, nó cũng rõ ràng hiện tại muốn ăn Phi Thiên Hồ là không thể nào, nhưng nếu có thể lấy được một miếng thịt hay một giọt máu thì cũng không uổng công chuyến này.

Rất nhanh, Thi Thi mang theo Vô Thiên đi tới cuối vách núi, nơi này có một ngọn đồi nhô lên khoảng năm trượng, mặt trên phủ đầy cỏ xanh và hoa dại rực rỡ, ở giữa có một cửa động, bên trong tối đen như mực, có thể thấy đây là một động phủ.

Thi Thi đối với nơi này rất quen thuộc, trực tiếp đi vào cửa động, nàng vươn bàn tay nhỏ ra, một đoàn ánh sáng màu trắng tràn ra, hình thành một quả cầu, nhu hòa mỹ lệ, chiếu sáng nơi này.

"Quang minh linh thể. . ." Vô Thiên kinh ngạc, Thi Thi lại là quang minh linh thể hiếm thấy, không trách Phi Thiên Hồ có thể đi theo bên người nàng, còn có những yêu thú dữ tợn kia, đối với nàng thân mật như vậy, nguyên lai nguyên nhân là ở đây.

Quang đại biểu hi vọng, trong sáng, tiêu trừ tất cả bóng tối, để hết thảy sự vật trở nên tươi đẹp, có thể xoa dịu lòng người, khiến con người trở nên thanh tao.

Quang minh là một sức mạnh kỳ dị, chỉ có tâm linh thuần khiết, tâm địa người thiện lương, mới có thể được quang minh truyền thừa, tán thành.

"Ca ca vì sao lại bất ngờ như thế, kỳ quái sao?" Thi Thi nghiêng đầu khó hiểu hỏi.

Vô Thiên cười không nói, quang minh linh thể tâm linh càng thuần khiết, tốc độ tu luyện càng nhanh. Trong lòng hắn đại khái đoán được, nguyên nhân cha mẹ Thi Thi đưa nàng tới đây, có thể vì để cho nàng không bị thế tục ảnh hưởng, duy trì phần trinh khiết này.

"Oa", Tiểu Thiên nhảy lên vai Thi Thi, ánh sáng dìu dịu hòa vào trong cơ thể, nó phi thường hưởng thụ, lộ vẻ say sưa.

"Gào gào. . ." Tiểu gia hỏa xấu xí, lại chạy đến trên vai Thi Thi mỹ lệ, Tiểu Y dừng lại, đứng thẳng người lên, cơ thể nó cao hơn một mét, móng vuốt vươn ra, đuổi nó xuống.

Tiểu Thiên nhảy lên, nhanh nhẹn né tránh, chỉ vào Phi Thiên Hồ, ôm bụng oa oa hét lên, như đang giễu cợt, nếu có bản lĩnh thì ngươi trở nên nhỏ như ta đi!

"Tiểu Y, không được bắt nạt Tiểu Thiên, kỳ thực nó rất đáng yêu." Thi Thi vẻ mặt tươi cười, không để ý chút nào chất lỏng trên người Tiểu Thiên.

"Gào. . ." Thi Thi bởi vì tên ghê tởm này mà mắng nó, Tiểu Y rất ủy khuất, hung hăng trừng mắt. Thi Thi đi ở phía trước, ánh sáng trong tay chiếu sáng con đường, đi mấy bước, nàng ngừng lại, nói: "Vô Thiên ca ca, những đồ vật sáng lấp lánh này rất đẹp!"