Chương 2: Ngã xuống vách núi

Vô Thiên hoàn toàn quên mất quang mang quỷ dị phát ra từ trán mình, trợn mắt há hốc mồm nhìn sinh vật trước mắt.

Thực lực của Thôn Nguyên Oa rất rõ ràng, chỗ tốt cũng tương đương mê người, có nó thì dễ dàng mở ra thể phách, khi cường đại sẽ có thể rời làng đi tìm cha mẹ.

Nhưng Vô Thiên đang gặp rắc rối, làm sao có thể thu phục một kẻ mạnh mẽ như vậy?

"Ong ong!"

Ý nghĩ này của Vô Thiên vừa nảy sinh, từng trận tiếng ong ong truyền ra, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy nhũ sắc quang mang, bỗng nhiên phân liệt ra vô số đạo, giống như những con nòng nọc, ở giữa không trung bay múa, không bao lâu, chúng tạo thành một Ngũ Giác Tinh to bằng bàn tay. . , tản mát ra khí tức huyền bí.

Ngũ Giác Tinh quang mang lóe ra, giống như một hạt tinh thần rơi xuống, thẳng hướng Thôn Nguyên Oa.

Con Thôn Nguyên Oa giãy giụa, đôi mắt hẹp dài đầy vẻ sợ hãi, nhưng lại bị tia sáng quấn lấy, không làm được gì, Ngũ Giác Tinh trong nháy mắt hòa vào cơ thể nó. Đột nhiên, thân thể hào quang đại phóng, động tác giãy dụa dần dần đình chỉ, như thể sinh cơ bị rút khô đi, ánh mắt ảm đạm, vẻ mặt co rúm lại.

Làm xong tất cả những điều này, nhũ quang giống như đèn tắt, tiêu tan trong trời đất.

Đồng thời, trong thức hải Vô Thiên cảm giác còn có một thứ gì đó, giống như đang nắm trong tay sinh tử của con Thôn Nguyên Oa này, chỉ cần ý niệm vừa động, sẽ lập tức tử vong, cảm giác này rất kỳ diệu, lại chân thật tồn tại.

"Oa oa!"

Ý niệm khẽ động, Thôn Nguyên Oa lập tức điên cuồng giãy dụa, hét lên sợ hãi, cơ thể co giật, run rẩy không ngừng, hai con mắt như ngọc trai dần dần mở to, miệng chảy nước dãi, đây là dấu hiệu của cái chết.

Vô Thiên cả kinh, vội vàng tản đi ý niệm trong đầu, Thôn Nguyên Oa lập tức ngừng giãy dụa, liếc nhìn Vô Thiên với ánh mắt có phần sợ hãi, thay vì hung dữ tức giận, trong mắt nó lại tràn ngập lấy lòng, nhảy lên đầu, cong chiếc lưỡi dài của mình di chuyển, hất tung mái tóc đen của Vô Thiên.

"Hàng phục? Đệt."

Vô Thiên sửng sốt một lát, sau đó mừng rỡ như điên, đồng thời trong lòng nghi hoặc thứ nhũ quang đó là gì, tại sao nó lại xuất hiện trên trán hắn, mười sáu năm nay chưa từng xuất hiện, hắn lại sờ trán, nhưng cũng không có gì kỳ quái.

"Oa!" đúng lúc này, Thôn Nguyên Oa từ trên đầu nhảy xuống, rơi vào một khối đá vụn, kêu to một tiếng, thân thể lập tức nổi lên hào quang, cái miệng rộng mở ra, một huyết sắc đan hoàn to như hạt đậu nành xuất hiện.

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái này, Vô Thiên gạt đi nghi hoặc trong đầu, nói: "Ngươi định cho ta?"

"Oa oa!" Thôn Nguyên Oa gật đầu, đôi mắt sáng như ngọc và rất linh động.

Đưa tay tiếp nhận huyết hoàn, Vô Thiên nhất thời cảm giác được, một cỗ tinh nguyên tinh thuần, từ lòng bàn tay chui vào cánh tay, chảy xuôi đến toàn thân, xua đi rét lạnh, tâm sinh ấm áp.

"Tinh Nguyên..."

Viên huyết hoàn này, hóa ra chính là tinh hoa mà Thôn Nguyên Oa trước đó nuốt chửng Phệ Huyết Trùng, đem huyết khí cùng tinh khí tinh luyện ra, ngưng tụ thành tinh nguyên. Thứ này khá trân quý, tinh thuần mà nồng đậm, bao hàm tất cả tinh hoa của Phệ Huyết Trùng, nếu luyện hóa, không nói có thể lập tức mở ra thể phách, ít nhất có thể cường hóa cơ thể, đặt xuống căn cơ.

Vô Thiên cũng không có khách khí, cảm ơn rồi trực tiếp cất vào trong ngực hắn.

Tu luyện một đường, thời điểm tốt nhất là hấp thụ năng lượng của buổi sáng sớm khi mặt trời mọc, hiệu quả gấp đôi. Vô Thiên thu hồi Tinh Nguyên, chuẩn bị luyện hoá khi mặt trời mọc.

Cúi người xuống, Vô Thiên nâng con Thôn Nguyên Oa lên, tay lạnh buốt, có cảm giác dính nhớp, nhìn kỹ mới phát hiện toàn thân nó bao phủ bởi chất lỏng màu đen, có chút ghê tởm.

"Càng nhìn càng giống một con Ma Oa." Vô Thiên cười nói: "Tiểu tử, từ nay về sau nếu ngươi theo ta, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên. Được rồi, ngươi gọi như thế nào?" , ân, liền gọi Tiểu Ma đi.

Thôn Nguyên Oa kêu lên một tiếng, trong đôi mắt nheo lại hiện lên vẻ khinh thường sâu sắc, như thể không hài lòng khi Vô Thiên so sánh nó với Ma Oa.

"Gọi ngươi là Tiểu Hắc?"

"Oa oa!"

"Nhìn ngươi luôn rên rĩ, hay là kêu Ngốc Tử?"

"Oa oa!"

"Ha ha, được rồi, ta không trêu chọc ngươi nữa, ta tên là Vô Thiên, từ nay về sau tên của ngươi sẽ là Tiểu Thiên đi."

“Vù” một tiếng, Thôn Nguyên Oa nhảy lên đầu Vô Thiên vò mạnh mái tóc của hắn, rõ ràng nó rất hài lòng với cái tên này, nhưng đầu Vô Thiên trong phút chốc lại ướt sũng và nhớp nháp.

Vô Thiên cũng không thèm để ý, đang muốn rời đi, nhưng đôi mắt hắn đột nhiên khóa chặt con Hắc báo đã biến thành bạch cốt, nơi đó có ánh sáng mờ nhạt, chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng hắn vẫn thấy được.

Nhấc thi thể lên, một tấm thẻ bài màu đen to bằng lòng bàn tay hiện ra, trên mặt không có đường vân, nhẵn bóng như gương, Vô Thiên nghi hoặc đi tới nhặt lên, tuy nhiên khi cầm lên, một cỗ hàn khí lạnh lẽo bất ngờ xuất hiện đột nhiên đánh tới.

Luồng khí lưu này rất lạnh, giống như vạn niên hàn băng, đóng băng linh hồn, thân thể Vô Thiên trong nháy mắt bị bao phủ đầy hàn sương, lại nhanh chóng ngưng tụ, hắn kinh hãi muốn vứt đi, nhưng lòng bàn tay lại hoàn toàn cứng đờ, vô pháp động đậy.

"Oa oa!" đúng lúc này, Thôn Nguyên Oa nhảy xuống, há to miệng cắn vào cánh tay của Vô Thiên, khiến mấy sợi huyết dịch tràn ra.

Vô Thiên đột nhiên cảm thấy khí tức âm hàn trong cơ thể đang nhanh chóng xói mòn, hơi ấm dần dần tăng lên, khi cơ thể có thể cử động được một chút, hắn ta vội vàng ném lệnh bài đi, luồng khí lạnh cũng biến mất.

Phải mất một lúc, Thôn Nguyên Oa mới hấp thụ hết khí lạnh trong cơ thể, Vô Thiên cử động cơ bắp và sợ hãi nhìn tấm thẻ bài trên mặt đất, nếu như vừa rồi Thôn Nguyên Oa không cứu hắn và hút hết khí lạnh ra khỏi cơ thể, bây giờ hắn ta chắc chắn đã bị gϊếŧ chết, đóng băng đến chết và trở thành một tác phẩm băng điêu khắc.

"Oa oa!"

Thôn Nguyên Oa kêu lên một tiếng, há cái miệng lớn ra, động tác này khiến Vô Thiên kinh ngạc, hàn khí lạnh lẽo trong lệnh bài này cũng là một loại năng lượng sao?

Quả nhiên, khi toàn thân của Thôn Nguyên Oa lấp lánh quang mang, một Tinh Nguyên trong suốt to như hạt đậu hiển hiện, giống như một Hàn Tinh, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, từng tia từng tia hàn ý tràn ra ngoài.

Vô Thiên thận trọng chạm vào, chỉ có một luồng hàn khí nhàn nhạt phun trào chứ không phải luồng khí lưu chí mạng vừa rồi, lúc này, lòng khẩn trương của hắn hơi thả lỏng, hắn đặt Tinh Nguyên vào lòng bàn tay, cẩn thận nhìn một lúc. Tinh khí ẩn chứa trong đó phi thường kinh người, nhưng hắn không biết liệu có thể hấp thu và huyện hóa hay không.

Luân Hồi Đại Lục có rất nhiều siêu cường thể phách, cũng tự nhiên có nhiều loại tinh khí khác nhau, ví dụ như Hỏa linh thể, cũng chỉ có thể hấp thu Hỏa Nguyên Tố tinh khí hoặc là Mộc Nguyên Tố tinh khí, bởi vì Mộc sinh Hỏa, có khả năng tương sinh.

Mà cái Tinh Nguyên này thuộc chí hàn, thuộc Thuỷ Nguyên Tố, chỉ có Thủy linh thể và Kim linh thể mới có thể hấp thu được. Về phần Tinh Nguyên của Phệ Huyết trùng, là từ huyết nhục cùng tinh khí phổ thông tinh luyện, nó không có đủ Nguyên Tố tinh khí, bất cứ ai cũng có thể luyện hóa được.

Vô Thiên nói: “Tiểu Thiên, ngươi có thể tự mình hấp thu hàn khí bên trong lệnh bài được không?”

Thôn Nguyên Oa lắc lắc cái đầu, xem như đáp lại là không thể được.

"Thật sự a! Nguyên lai ghi chép trong quyển da thú là sự thật. Thôn Nguyên Oa lúc còn sơ sinh chỉ có thể thu nạp tinh hoa huyết nhục." Vô Thiên cau mày lẩm bẩm, vẻ mặt trầm tư.

"Tiểu Thiên, dùng thân thể của ta làm vật dẫn, ngươi có thể hấp thu được không?"

"Oa oa", đôi mắt hẹp của Thôn Nguyên Oa sáng lên, nó gật đầu, rất linh động.

Vô Thiên thấy vậy không chút do dự, cầm lấy lệnh bài, một luồng hàn khí lạnh như băng lại lần nữa đánh tới, trong phút chốc, toàn thân hắn cứng ngắt. Không cần lên tiếng, Thôn Nguyên Oa đã cắn vào cánh tay hắn, đâm xuyên da thịt, hàn khí theo vết thương tràn vào cơ thể nó.

"Tiểu Thiên, nếu như ngươi có thể luyện hóa hàn khí này, gia tăng tu vi, ngươi cũng không cần ngưng tụ thành Tinh Nguyên, ta tạm thời cũng không cần đến."

"Oa!"

Thôn Nguyên Oa kích động gật đầu, hấp lực đột ngột tăng cường, một đạo hàn Lưu, giống như thuỷ triều tràn vào, thân thể đen nhánh của nó dần dần tỏa ra hàn quang, tràn ra một tầng sương mù.

Nhìn thấy Thôn Nguyên Oa đang kích động, phi thường hưởng thụ, Vô Thiên lắc đầu cười lớn, ngửa mặt nhìn trời, không khỏi nhớ lại cảnh tượng mình đã bói toán trước đó.

"Cự phong. . . Cung điện. . . Cự thủ. . . Những cái này đến tột cùng là cái gì? Mà cha mẹ ta hiện tại ở chỗ nào? Tại sao họ chưa bao giờ đến xem qua ta?"

Vô Thiên lặng yên suy nghĩ, bất tri bất giác, cơn buồn ngủ đã ập đến, hắn nằm trên mặt đất ngủ thϊếp đi, ánh sáng trên trán lại nhấp nháy yếu ớt, hấp thụ ánh trăng.

...

Cộc cộc.

Ngay khi bầu trời trở nên trắng xóa, một bóng người đang đi trong rừng rậm ở giữa sườn núi.

"Thật là xui xẻo, ta đã đi một canh giờ, cũng không tìm được con mồi tốt gì, xem ra chỉ có thể lêи đỉиɦ núi nhìn xem."

Đó là một người đàn ông to lớn, thân cao tới tám thước, thân trên trần trụi, cơ bắp cuồn cuộn, hơi thở giống như con rồng du động, tràn ngập sức mạnh.

“Long Hà ta, tốt xấu gì cũng là một tu luyện giả Thoát Thai tiểu thành kỳ, còn phải vì những người bình thường đó đi săn thú, cho bọn họ ăn mặc, nuôi bọn họ cả đời, ta cũng không phải cha bọn hắn, cần gì phải bán mạng cho bọn hắn chứ?”

Người này chính là Long Hà, là tu luyện giả duy nhất của Long thôn, hắn sáng sớm đi săn, nhưng lại không tìm được con mồi thích hợp, hoặc là quá mạnh hoặc là không thể ăn, để tâm tình của hắn hỏng bét tới cực điểm. Đặc biệt khi nhớ lại, hết thảy những gì mình làm là vì một một đám tay trói gà không chặt, hắn tức giận không chỗ phát tiết.

"Vô Thiên?"

Long Hà đứng cạnh một đại thụ trên đỉnh núi, nhìn Vô Thiên đang nằm ngủ dưới đất, khinh thường nói: "Rác rưởi cũng chỉ là rác rưởi. Làm sao có thể ngủ ở đây? Sao không bị yêu thú ăn thịt? Ta cũng sẽ giảm bớt một phần gánh nặng."

"Đó là?"

Long Hà ánh mắt dán chặt vào lệnh bài trong tay Vô Thiên, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, lập tức như nhớ ra điều gì, hai mắt sáng ngời, thân thể không ngừng run rẩy, trên mặt tràn ngập vẻ kích động.

"Thật sự là nó. Không nghĩ tới đồ vật truyền thuyết này lại rơi vào tay một kẻ phế vật như Vô Thiên. Hắc hắc, lần này phát đạt... Có nó, trở thành trưởng lão chấp pháp trong Hỏa Vân Tông hoặc là Viêm Tông là hoàn toàn không thành vấn đề, đến lúc đó cũng không cần vì những thôn dân chết tiệt kia, làm trâu làm ngựa.”

Suy nghĩ trong đầu hiện lên, cuối cùng sắc mặt Long Hà, bình tĩnh không có gì lạ, tay trái chắp sau lưng, sải bước đi ra.

"Oa oa!"

Tiếng bước chân khiến Thôn Nguyên Oa giật mình, cũng đánh thức Vô Thiên, theo bản năng quay người lại, chỉ thấy Long Hà đang đi tới.

"Thiên Nhi, tiểu tử ngươi sao lại ngủ ở chỗ này? Không biết nơi này ban đêm yêu thú hay lui tới, nếu như ngươi có chuyện gì thì làm sao giải thích với Long Sơn lão gia tử đây?" Long Hạc mắng.

Vô Thiên ngồi dậy, buộc tóc lại nói: "Hà thúc, ra ngoài săn bắn sớm như vậy, thật sự là vất vả rồi, trong thôn nếu không phải có ngươi, sợ là đều phải chết đói."

"Không vất vả, Long Thôn vốn là nhà của Hà thúc, người trong thôn đều là thân nhân của ta, chỉ cần mọi người cơm áo không lo, ta có vất vả đến đâu cũng đáng giá", Long Hà khuôn mặt thẳng thắn, ngữ khí cương chính, ánh mắt vừa chuyển, ngạc nhiên nói: "Thiên nhi, trên tay ngươi là cái gì? Làm thế nào có một chút quen thuộc?

“Cái này nha, Thiên nhi cũng không biết, tối hôm qua trong lúc vô ý nhặt được, hình như là một lệnh bài.” Lúc này, Vô Thiên phát hiện, trải qua Thôn Nguyên Oa một đêm hấp thu, lệnh bài thần bí, không còn rét lạnh như trước nữa.

Long Hà mắt lộ vẻ nghi hoặc, nói: "Hình như gặp qua ở nơi nào đó, cho Hà thúc xem thử.”

"Ân."

Vô Thiên đứng dậy, không nghi ngờ gì, cầm lệnh bài đưa tới.

Mà ngay khi Long Hà bắt lấy lệnh bài, tay trái ở phía sau đột nhiên vung ra, vỗ vào ngực Vô Thiên.

"Hà Thúc, ngươi..." Một ngụm máu phun ra, Vô Thiên hai mắt trợn lên, khó có thể tin, nói.

Vô Thiên thật sự không cách nào tin được, người ngày thường hòa khí, đối xử tử tế với thôn dân, chiếu cố mọi người, lại đột nhiên ra tay với hắn.

“Vô Thiên, cũng đừng trách ta, lệnh bài này ý nghĩa không phải tầm thường, không cho phép nửa điểm tiết lộ, cho nên ngươi nhất định phải chết.” Long Hà nhe răng cười, hào quang trong lòng bàn tay lóe ra, một cỗ cự lực tuôn ra, sắc mặt Vô Thiên trắng bệch, máu phun điên cuồng, bay ngang ra ngoài, rơi xuống vách núi.

Mà vào thời khắc rơi xuống vách núi, ý thức Vô Thiên mơ hồ, ngất đi.

"Haha! Khổ luyện nửa đời người, cuối cùng ông trời cũng mở mắt, ban cho ta trọng bảo như vậy, haha!!!" Nhìn lệnh bài trong tay, Long Hà giống như điên khùng, cuồng tiếu không ngừng.

Long Hà hưng phấn, không hề chú ý tới, bên cạnh có một sinh vật khủng bố, đang nhìn hắn với ánh mắt đầy hận ý.

"Oa."

Một bóng đen vọt lên, giống như tia chớp, thẳng về phía bàn tay cầm lệnh bài của Long Hà, miệng rộng mở ra, lộ ra Cương Nha trắng noãn, u quang lóe lên.

"Răng rắc" một tiếng, huyết dịch phun ra, bóng đen cắn chặt tay cầm lệnh bài, nhanh chóng nhảy xuống vách núi.

"A! Tay của ta."

Trên đỉnh núi, một tiếng kêu thảm thiết thống khổ vang vọng khắp thiên địa, trong rừng rậm, đàn chim kinh hãi, yêu thú chạy trốn.